Quách Đãi Phong ở bên cạnh cứ há hốc mồm, Vân Sơ đối đãi tốt với thứ vô sỉ, lại lập tức có cơ hội lập đại công. Mình đối xử tốt với anh hùng thì hao binh tổn tướng. Trong lòng hắn nổi bão tố, chẳng lẽ những điều mình được dạy trước kia là sai sao?
Vân Sơ đi tới, Quách Đãi Phong tức thì cảnh giác lùi lại, không ngờ Vân Sơ lại nói:" Đi đi, bắt sống cả nhà đại nhục tát thành Bắc Phong, có được tin viện quân Thạch Thành, đủ để ngươi nở mày nở mặt rồi."
Quách Đãi Phong tức thì từ trạng thái mất hồn tỉnh hẳn:" Tất nhiên, tất nhiên, có điều ngươi phải đem việc đánh viện quân Thạch Thành giao cho ta, ta mới quên chuyện ngươi sỉ nhục ta."
Vân Sơ chợt thấy tên này cũng có mặt đáng yêu lắm, thiên hạ toàn người thế này thì chẳng mấy chốc mà thái bình, bật cười:" Mất mặt một chuyến, lập hai đại công, vụ mua bán này ngươi lãi quá nhỉ?"
Quách Đãi Phong xấu hổ:" Vậy chuyện xử lý thành Bắc Phong thuộc về ngươi, ta sẽ rút hết quân."
Vân Sơ vỗ vai hắn khen ngợi:" Thế còn được."
Quách Hiểu Khắc phụ thân của Quách Đãi Phong là một vị tướng quân chiến công hiển hách của Đại Đường.
Về sau vì Tây Vực xảy ra phản loạn, Quách Hiếu Khác bị phản quân đánh lén ở Quy Tư, tuy ông ta chiến đấu tới cùng, cùng trưởng từ Quách Đãi Chiếu huyết chiến mà chết. Thế nhưng cái chết của cha con họ không được tôn vinh tương xứng.
Tin tức Quách Hiếu Khác chiến tử truyền về Trường An, thái tổng tước đoạt hết quan chức, còn nói với ngươi bên cạnh: Người này chiến tử là do tự chuốc lấy, chết chẳng đáng tiếc.
Thái tông hoàng đế là người nổi danh có công ắt thưởng, có tội tất phạt, anh minh thần võ, vì thế ông ta nói Quách Hiểu Khắc chết do tự chuốc lấy nhất định là thế.
Nếu khi đó Quách Hiếu Khác nghe chủ soái A Sử Na Xã Nhĩ theo quân truy kích Tây Đột Quyết đã không có thảm án ở Quy Tư, cũng không có chuyện chinh phạt Tây Đột Quyết bỏ dở giữa chừng.
Vì Quách Hiếu Khác làm bốn trấn Tây Vực khói lửa không dứt, mới dẫn tới chuyện A Sử Na Hạ Lỗ phản bội đại đường sau này, dẫn tới thảm cảnh thành Quy Tư lần hai mà Vân Sơ gặp phải.
Quan trọng hơn nữa, chính vì cha con Quách Hiếu Khác khiến quan viên Tây Vực bị liên lụy năm năm liền không được thăng tiến.
Phàm tướng sĩ ở Tây Vực về, không ai không hận Quách gia.
Cho nên với Quách Đãi Phong sống trong vô vàn tủi nhục mà nói, khao khát của hắn là khôi phục vinh diệu Quách gia, bị Vân Sơ sỉ nhục, hắn vẫn nhẫn nhịn, vì vinh quang gia tộc.
Cao Khản nghe xong Quách Đãi Phong trở về tự thuật, thở dài:" Tướng sĩ hai bàn tay trắng, làm sao liên tục tác chiến?"
Quách Đãi Phong đáp:" Tự có quân công ban thưởng."
Cao Khản lại hỏi:" Có cơ hội lập công như thế, vì sao Vân Sơ không cần lại cho ngươi hết?"
Quách Đãi Phong lại đáp:" Y là quan văn, quân công vô dụng."
Cao Khản ngồi sau bàn, tay liên tục bóp trán, ông ta là chiến hữu của Quách Hiếu Khác, vì thế luôn săn sóc đứa con côi của Quách Hiếu Khác, hết lòng bao dung chỉ bảo :" Đối với một tướng quân mà nói, binh sĩ trong tay chính là vốn liếng. Nay chiến tranh vừa bắt đầu, những trận đánh gian nan ở sông Áp Lục còn chưa diễn ra, ngươi lại hao phí hết binh mã, tới khi đó ứng phó thế nào?"
"Nếu binh lực không đủ, ngươi sẽ bị biên luyện vào quân khác làm phó tướng, một phó tương làm sao lập được công lớn chứ?"
Quách Đãi Phong bấy giờ mới hoảng:" Vân Sơ lừa mạt tướng."
Cao Khán ngước mắt nhìn lên trời hồi lâu, thở dài:" Y lừa ngươi cái gì? Người ta hiến kế công thành, giúp người bắt được Cao Dung, lại cho ngươi một tin tức để lập công, có cái nào là giả không?"
Quách Đãi Phong nghe vậy nghiến răng:" Nếu thế mạt tướng đi phục kích viện quân Thạch Thành, phá Thạch Thành, lần này nhất định không bạc đãi tướng sĩ."
Khi Vân Sơ rời thành Bắc Phong, trừ lương thực ra, y chẳng để lại cái gì hết.
Trở về quân trướng, Vân Sơ thấy Ôn Nhu đang tính toán gì đó, tới gần mới biết là sổ sách tài vụ trong quân.
Ôn Nhu đặt bàn tính xuống, đấm đấm vai:" Ta hỏi Lưu Nhân Quỹ rồi, không lâu nữa có ba chiếc mông đồng hạm tới Lai Châu, sau đó đưa Giả Xuân Ngôn về U Châu, tiếp đó ngồi vận hà đến Lạc Dương, cuối cùng về Trường An."
"Ông ta có thể giúp chúng ta mang chiến lợi phẩm về, cho nên ta thấy phải đem thu hoạch phân phối cho tướng sĩ, rồi do hộ tào huyện Vạn Niên phát tới nhà mỗi tướng sĩ, ngươi thấy sao?"
Vân Sơ gật gù:" Thế cũng tốt, hành trang sẽ gọn hơn, tướng sĩ cũng có thêm động lực tác chiến."
Trời lúc này đã tối, quân doanh Vân Sơ tối đen, giữa đồng hoang chỉ có đống lửa trước mặt tướng quân và trưởng sử.
Điểm danh tính từng đoàn, từng đoàn một, khi giáo úy gọi tên, phủ binh đó run run tới trước mặt tướng quân hoặc trưởng sử.
"Trần Hữu Nghĩa phải không?"
"Có thuộc hạ."
"Để ta xem xem thu hoạch của ngươi, áo lông một bộ, da báo hai tấm, nồi đồng một cái ... Í, hai bộ y phục nữ, thế này là sao? Con mẹ nó, ngươi ức hiếp nữ nhân à?"
"Tướng quân, không phải, hai bộ y phục này do thuộc hạ lục lọi phủ thành chủ Ngân Thành mà có."
Vân Sơ cầm bút, viết thêm 1100 đồng sau tên hắn, chửi:" Cút xéo, nếu mang bệnh bẩn thỉu gì về, lão bà hài tử không nhận, đừng tới huyện nha khóc lóc, lão tử đánh chết ngươi. Ấn tay vào đây, sau đó đi tìm người mang đồ về nhà."
Tiểu binh không biết chữ, có điều hắn xem danh sách rất kỹ rồi mới ấn dấu tay lên, cứ như hắn biết chữ thật vậy, làm Vân Sơ chỉ muốn đá ngã lăn quay.
"Thường Ngọc Ngưu ..."
Từng cái tên được gọi, từng tiểu binh đi tới, quy trình giống nhau, ấn dấu tay, ăn chửi, cút xéo.
Vốn không cần làm từng người một thế này, Vân Sơ lại thấy rất cần, vì thứ này là nghi thức, là vũ khí lợi hại ngưng tụ lòng người.
Với quân sĩ mà nói, có gì sướng bằng cảm giác ăn chia chiến lợi phẩm cùng tướng quân trưởng sử chứ?
Người điểm danh xong đáng lẽ có thể về lều ngủ rồi, nhưng không ai đi hết, cứ thế ngồi trong bóng tối giữa đồng hoang, kệ sương lạnh gió đêm, xem huyện tôn và trưởng sử chia đồ cho huynh đệ, ngay một tiếng xì xào bàn tán cũng không có.
Quá trình này rất dài từ lúc trời tối tới tận khi trời sáng.
Vân Sơ đứng dậy vặn lưng, uể oải nói:" Có đống đồ thừa nữa, nhưng ta không hi vọng các huynh đệ nhận số này, vì đó là tiền phủ tuất."
"Chiến tử được 8 quan tiền, ta định đổi thành nghé non, nuôi hai năm lớn lên là có thể thay thế các ngươi cày ruộng, dù sao các ngươi làm việc chẳng bằng một con trâu."
Quân tốt đứng tuổi xoa tay cười hềnh hệch:" Tướng quân, thuộc hạ hơn nó chứ, không chỉ cày ngoài ruộng, còn cày cả trên giường."
Cả đám cười thô bỉ.
"Câm mẹ cái mồm thối của ngươi lại, đợi ngươi chiến tử, bản quan sẽ sai người đưa trâu tới giường lão bà ngươi. Câm cái mồm nghe cho kỹ." Vân Sơ tuôn ra tràng chửi rủa tục tĩu, nói tiếp:
"Thiếu một chân sáu quan, sẽ đổi thành ngựa thồ nhỏ, sau này kéo ngươi đi khắp nơi."
"Thiếu một tay chỉ được bốn quan, đủ mua lừa, đoán chừng không cưới được lão bà đâu."
"Nếu các ngươi theo lão tử đánh xong trận này về nhà, chúng ta cứ dựa theo đầu người chia tiền, không để lại đồng nào hết."
"Người huyện Vạn Niên chúng ta không thích đánh trận, bông đã trồng khắp nơi rồi, bán cho xưởng dệt là có số tiền lớn, cùng cả đống lương thực."
"Vì sao chúng ta phải chạy mấy nghìn dặm đi đánh nhau, còn hại bao nhiêu huynh đệ không thể trở về, chỉ còn lại đống tro tàn, vì sao? Không phải vì tiền, chúng ta ở nhà cũng kiếm được tiền, chúng ta làm thế vì không để người khác phá hoại cuộc sống tốt đẹp của chúng ta."
"Để cho bọn chúng thấy, chúng ta không thể chọc vào, dám chọc vào lão tử, lão tử giết sạch, chó gà không còn."
"Chó gà không còn! Chó gà không còn!"
Hơn bốn nghìn người cùng rống lên, ngay cả Cao Khản ở trung quân cũng nghe thấy.
Cứ tưởng xảy ra quân sĩ loạn doanh, ông ta vội vàng bò dậy:" Ở đâu xảy ra chuyện thế?"
Tả hữu vội bẩm báo:" Là Định viễn tướng quân đang huấn thị quân sĩ thôi ạ."
Cao Khản bóp trán, chỉ muốn mau mau tụ họp với trung quân, đem tên khốn kiếp này giao cho Lý Tích.