Viện quân Thạch Thanh không dễ đánh.
Quách Đãi Phong và hai chiết trùng phủ Cao Hản chi viện hắn vây viện quân Thạch Thành ở trong một sơn cốc hai ngày không hạ được, nghe nói thương vong rất lớn.
Nhất là trong đó có tới 500 giáp mã, thứ này rất đáng ghét, giữa giáp mã với nhau có một sợi xích có gai, khi xung phong một dạo làm bộ tốt Quách Đãi Phong thất điên bát đảo. Nếu không có nỏ sàng trợ trận, rất có khả năng để viện quân Cao Câu Ly này chạy mất.
Đã hai ngày rồi, cuộc chiến vẫn tiếp tục, viện quân phái đi ngày một nhiều, đã gấp đôi quân Cao Câu Ly, tướng lĩnh khác bắt đầu nóng nảy.
Quân đội Đại Đường xưa nay luôn lấy ít đánh nhiều, gặp phải đội quân lợi hại lắm cũng một đấu một, đây đã trở thành kiêu hãnh lẫn quy luật tác chiến của quân Đường.
Vậy mà lần này quân gấp đôi không làm được gì.
Đó là đội quân toàn giáp, không phải giáp da, mà là giáp sắt. Vân Sơ thấy, dù là mình xông lên, không có thuốc nổ, kết quả chẳng hơn Quách Đãi Phong bao nhiêu.
Đến ngày thứ ba thì người của Lưu Nhân Quỹ tới, đem toàn bộ chiến lợi phẩm của Vân Sơ đi, tướng sĩ nhìn theo đồ của mình bị người ta kéo đi từng xe từng xe một, chỉ muốn đuổi theo đánh đấm giữ lại.
Đến ngày thứ tư Quách Đãi Phong dẫn đại quân về, cuối cùng hắn cũng gặm được khúc xương cứng đó, nhưng trên mặt hắn chẳng có chút vui vẻ gì, gia tướng già luôn theo bên hắn không thấy nữa. Toàn quân cúi đầu bước đi, thất thểu như bại trận.
Tin tức công bố ra ngoài là, chiến công hiển hách chém tại trận hon 3000.
Đây là con số nghe thì oai hùng chỉ người cầm quân mới biết, chém tại trận càng nhiều thì cuộc chiến càng thảm liệt, đều là cha sinh mẹ đẻ, trên người toàn thịt, chẳng ai đao thương bất nhập. Đao chém lên người ta thế nào, người ta chém lên người mình cũng thế.
Quân báo tạm không nhắc tới thương vong, tránh ảnh hưởng tới lòng quân.
"Ta không tranh Thạch Thành với ngươi nữa." Quách Đãi Phong ngồi trên ngựa nói câu này với Vân Sơ, có lẽ ngồi trên cao, gió lại lớn, nên mắt hắn đỏ au:
"Tinh nhuệ ở Thạch Thành bị ngươi giết hết rồi, giờ nơi đó trống không, bỏ thì tiếc quá. Ta không tranh với ngươi, dù sao đây cũng là một phần công lao của ngươi, bỏ dở thì tiếc lắm." Vân Sơ nói:
Quách Đãi Phong bi thương rống lên:" Ngươi còn định xem ta làm trò cười à? Đám khốn kiếp từ Tây Vực về các ngươi lúc nào cũng nghĩ Quách gia ta có lỗi với các ngươi, các ngươi không nghĩ cha ta, huynh trưởng ta đều chết ở thành Quy Tư rồi, các ngươi còn muốn gì nữa? Chẳng lẽ muốn nhìn ta chiến tử sa trường thì các ngươi mới hài lòng à?"
Vân Sơ đang định nói gì đó, nhưng thấy Cao Khản mặt u ám đi tới, liền hành lễ.
"Từ ngày mai, ngươi là tiền quân." Cao Khản hạ quân lệnh xong đi luôn:
Vân Sơ vẫn kiên trì nói với Quách Đãi Phong:" Vứt cái cảm xúc vô nghĩa của ngươi đi, ta thực sự cho rằng phá Thạch Thành không khó."
"Vậy thì ngươi đi phá đi." Quách Đãi Phong bỏ đi nốt:
Những tướng quân giáo úy đi theo Quách Đãi Phong đánh trận này đều nhìn Vân Sơ với ánh mắt bất thiện, thấy y vẫn muốn hại Quách Đãi Phong.
Thái độ đó làm Vân Sơ giận dữ:" Đầu óc các ngươi bị chó ăn hết rồi à, quân đội toàn thiết giáp của Cao Câu Ly thì được bao nhiêu chứ, các ngươi đã diệt được 5000 người, nơi đó chỉ còn tòa thành không thôi."
Một tướng lĩnh tay trái đeo trước ngực quay đầu lại nhổ bãi nước bọt, ông ta là Võ Công huyện nam Trương Đại Sư:" Vậy đại công phá Thạch Thành giao cho Vận huyện lệnh rồi."
Ông ta cố tình gọi y là Vân huyện lệnh, thái độ phân chia ranh giới rõ ràng. Vân Sơ mắt trợn lên:” Mẹ nó, đi thì đi, ta sợ chắc, đám người …”
Còn chưa nói hết thì, Ôn Nhu tập tễnh chạy tới, vết thương của hắn gần như đã lành, vòng cả hai chẹt cổ Vân Sơ giữ lại không cho y nói, đợi người khác đi rồi mới quát khẽ:" Bình tĩnh, ngươi đang bị cảm xúc chi phối đấy … đừng để bị cô lập trong quân.”
Vân Sơ thở hồng hộc:" Đó là toàn giáp binh của Cao Câu Ly đấy, tinh nhuệ trong tinh nhuệ, đánh được như thế là giỏi rồi, có cần làm bộ mặt chết cha chết mẹ thế không."
Ôn Nhu buông tiếng thở dài:" Ngươi từ nhỏ ở Tây Vực, không hiểu cảm giác này đâu, Đại Đường đánh Cao Câu Ly mà một đổi một, tổn thất thảm trọng, không ai tiếp nhận được."
"Ngươi đợi xem đi, sau cuộc chiến này, đám văn thần ở Trường An sẽ chất vấn Quách Đãi Phong, đó là vì sao bọn họ chướng mắt với thân phận quan văn của ngươi như thế."
Vân Sơ vùng tay đẩy Ôn Nhu ra về quân trướng.
Thạch Thành, tên như nghĩa, chính là một tòa thành bảo làm bằng đá, giống thành Bắc Phong, đều là thành trì trọng yếu ở vùng này. Chỉ có điều thành Bắc Phong là nơi tập trung lương thực, Thạch Thành là bảo lũy quân sự thuần túy.
Từ Kim Đại Thành, Vân Sơ biết được thủ tướng nơi đó là nội đệ của Uyên Cái Tô Văn, thành Kiến An và Ngân Thành mà Vân Sơ phá trước đó, đều do người này tiết chế.
Thạch Thành ẩn thân trong hẻm núi, ba mặt là núi, tường thành xây vòng quanh thế núi, dùng đá hoa cương đắp lên, dài chừng mười sáu dặm, cao tới ba trượng.
Đó là nơi dễ thù khó công.
Một nơi như vậy nếu ở thời đại trước của Vân Sơ thì đơn thuần là nơi du ngoạn đáng tới một lần, mọi người vui vẻ bàn tính làm sao công phá tòa thành này, làm sao để bảo vệ tòa thành này.
Bây giờ y phải dẫn nhân mã công phá nó, lại thành vấn đề đau đầu.
Tuy Vân Sơ nói với Quách Đãi Phong là thật, nhưng dù không có toàn giáp binh thì cái tòa thành này nhất định cũng đầy đủ khí giới phòng thủ.
Tuy đúng là nó chỉ còn cái vỏ cứng, nhưng làm sao đập được cái vỏ này cũng là vấn đề.
Bảo sao những người khác đều nghĩ y có ý hãm hại Quách Đãi Phong.
"Tướng quân, tiểu nhân nghe nói tới một con đường nhỏ có thể vào Thạch Thành từ hậu sơn, hay chúng ta thử xem." Kim Đại Thành kiến nghị:
Vân Sơ tinh thần phấn chấn:" Nói mau, vì sao ngươi lại biết con đường đó?"
"Đó kỳ thực là quỷ lộ."
"Nghĩa là gì?"
Kim Đại Thành giải thích:" Tức là chỉ có thể đi vào ban đêm, không thể đi ban ngày. Thứ nhiều nhất ở Thạch Thành chính là muối, muối ở đây cung ứng cả Liêu Đông, diêm dân nấu muối bên biển đưa tới Thạch Thành, sau đó đưa khắp Liêu Đông. Ngay cả Hà Bắc cũng có rất nhiều nơi giống Thạch Thành."
"Cao Câu Ly giống Đại Đường, muối do quản phủ bán, vì thế giá rất cao, giá cao liền sinh ra buôn lậu muối, bọn chúng thường dùng quỷ lộ vận chuyển muối khỏi thành quan."
"Tiểu nhân phụ trách lương thảo ở thành Bắc Phong, nên cũng phải tiếp xúc với đám buôn lậu muối, nhờ đó mà biết con đường này."
Vân Sơ nhìn Ôn Nhu hỏi ý, Ôn Nhu lắc đầu:" Thực ra muốn lậu cũng tới từ quan phủ, quỷ lộ là khe hở quan phủ cấu kết t hương cổ cố ý mở ra. Đại quân áp sát, Thạch Thành ắt sẽ lập tức bịt lại con đường này. Ta e là không thông đâu."
Đợi Kim Đại Thành đi rồi, Vân Sơ nói:" Xem ra chỉ còn cách cường công thôi."
"Cứ tới Thạch Thành hẵng hay, ta không tin trên đời này có kiên thành không công được." Ôn Nhu lên tiếng, trạng thái Vân Sơ không tốt, hắn thấy mình cần để ý nhiều hơn: