Vân Sơ cũng biết lo lắng từ bây giờ là quá sớm, cứ nhìn tòa thành này trên thực tế rồi quyết, mình nôn nóng thế này chẳng ích gì, trận chiến này còn rất dài, nôn nóng đẩy nhanh một hai trận chẳng ích gì. Nhưng trong lồng ngực y lúc nào cũng như có ngọn lửa cháy, y chỉ miễn cưỡng đè nén xuống.
Trời vừa mới sáng Vân Sơ đã nhổ trại hướng về phía bắc, thân là tiền quân tất nhiên thấy núi mở đường, gặp sông bắc cầu.
Nơi này đại bộ phận là bình nguyên, thôn làng rất nhiều, nhưng sớm không còn người nữa.
Vân Sơ đi vào kiểm tra, phát hiện người nơi này đi rất vội vã, thời gian rút lui tuyệt đối không quá hai ngày.
Y cố tình để đại quên tỏ ra mệt mỏi, đội ngũ xộc xệch, hi vọng dụ địch tới tập kích. Kết quả là chẳng ai mắc bẫy, người ta chạy cực kỳ triệt để.
Thạch Thành là tòa binh thành, đang trong thời chiến, không thể cho bách tính vào thành, vậy người Cao Câu Ly chạy đi đâu hết rồi? Vây Sơ thấy đây là đề tài thú vị.
Nếu đã có nghi vấn, tất nhiên phải xác thực, Dương Cảnh và ba huynh đệ Vương gia dẫn nô binh rời đại quân, tìm kiếm người Cao Câu Ly.
Dọc đường còn có rất nhiều quân trại trống không, hẳn vào Thạch Thanh rồi, gián tiếp chứng minh tình trạng trống rỗng của Thạch Thành.
Quân của Vân Sơ tới trước cửa nam của Thạch Thành không gặp bất kỳ khó khăn gì.
Nhìn tường thành cao lớn, thành lâu nguy nga, địa thế hiểm trở, Vân Sơ đắng miệng, đây là tòa hùng thành đầu tiên mà y phải đối diện.
Nghĩ tới những lời mình nói với Quách Đãi Phong, giờ nghe thật mỉa mai, thật giống mình tiếp tục lừa tên ngốc đó dẫn bộ hạ đi liều mạng.
Ôn Nhu thì cảm khái:" Đẹp thật!"
Không chỉ tường thành xây bằng đá lớn chắc chắn, Thạch Thành còn là nơi có lượng gỗ phong phú, ba mặt nói bao quanh là có những rừng cây là kim du tùng, hồng tùng, vân sam, lãnh sam rậm rạp, xanh ngắt một màu, khung cảnh tươi đẹp.
Vô sỗ suối nhỏ xuất phát từ gốc tùng, róc rách chảy từ trên núi xuống, hội tụ lại thành con suối đổ vào Thạch Thành.
Gió biển từ xa thổi tới, rừng cây xào xạc, bảo sao Khương Thái Ngự lại chọn đóng ở Thạch Thành, không phải vì sơn thành xây dựng núi, mà vì nơi này thực sự quá đẹp.
Vân Sơ dừng ngựa trên đồi cao, tán thành:" Đây là tòa thành mỹ lệ nhất và ta từng thấy."
Ôn Nhu ngây ngất:" Cao Câu Ly từ khi xuất hiện tới nay đã bảy trăm năm, có những thứ mỹ lệ cũng là chuyện tất nhiên."
"Thích thì nhìn nhiều vào, nó sắp không còn nữa rồi."
"Chúng ta đoạt thành thôi mà ... Í, ngươi định làm cái gì?"
Vân Sơ chỉ tòa thành ẩn trong núi:" Tòa thành này kiên cố vô cùng, khi xây dựng cũng đã nghĩ tới đầy đủ mọi phương diện, cả nguồn nước cũng xử trí hoàn mỹ. Chỉ cần đủ nhân thủ, lương thực, ta có thể giữ nơi này nhiều năm. Dù bên ngoài đã biến thành xác sống không sợ sinh tử, ta cũng giữ được tòa thành này."
Ôn Nhu nghe tên này bắt đầu dông dài là biết y đang đắc ý, vậy thì tám phần là nghĩ ra thủ đoạn phá thành rồi, hắn nhìn một hồi không ra gì, giục:" Nói ngắn gọn chút."
"Khương Thái Ngự hẳn là người rất văn nhã, người xem thủ thành việc đầu tiên phải làm là giảm bớt cơ hội địch lấy vật liệu tại chỗ công thành. Vậy mà hai bên đường có cả cự tùng hai người ôm, chẳng phải là quá tiện để làm xe húc à?"
"Giờ là mùa thu, nơi khác ở Liêu Đông mưa liên miên, nơi này lại trời trong gió mát, lại thêm gió biển lồng lộng, cây cối mọc từ Nguy Sơn lên tới tận Thạch Thành."
"Đẹp thì đẹp thật đấy, ài ..."
Ôn Nhu ngơ ngẩn một lúc rồi tiếc nuối nói:" Đốt cũng tốt, làm luôn đi, tránh đêm dài lắm mộng."
Vân Sơ bỗng dưng do dự:" Ngươi nói xem một nghìn ba trăm năm sau, những cái cây bị đốt cháy này có mọc ra được nữa không?"
Ôn Nhu không hiểu ý Vân Sơ, vỗ vỗ cây tùng phải mấy trăm năm:" Nghĩ nhiều thế làm gì, chúng ta đâu sống được chừng đó, dù không bị chết già cũng bị sét đánh chết thôi."
Vân Sơ gật đầu:" Vậy thì cứ đốt đi."
Thế là quân Vân Sơ khi tới Thạch Thành, việc đầu tiên không phải là dựng trại đóng quân mà là phóng hỏa đốt núi.
Trước đó phải đào dải cách ly, không thể vì đốt núi mà đốt luôn cả bản thân.
Đợi tướng sĩ men theo Thạch Thành tiến về phía trước một dặm, không chút do dự đốt lá khô dày trong rừng.
Gió biển là thứ vô cùng thích hợp hỗ trợ đám cháy, chắc là vì lượng dưỡng khí phong phú.
Lửa bốc lên mùa vàng sáng trông rất đẹp, chẳng có mấy khói, thêm vào lá rụng xuống tự nhiên rất xốp, gió biển thổi qua, cả mặt đất tức thì bốc cháy.
Nhiều năm trước Vân Sơ tới khu rừng núi Thái Bạch Sơn công tác, quan viên địa phương nói, không sợ trời, không sợ đất, chỉ sợ có thằng ngốc phóng hỏa trong rừng.
Câu này để lại ấn tượng rất sâu với Vân Sơ.
Ngọn lửa trong vài phút ngắn ngủi đã leo lên cành cây cao lớn, đồng thời Thạch Thành cũng phát ra tiếng tù và trầm thấp.
Vân Sơ dẫn quân đứng ngoài dài cách ly, dàn trận chờ đợi.
Vốn mùa thu mát mẻ dần dần trở nên nóng bức, ngọn lửa màu vàng dần biến thành màu đỏ, rừng tùng bị lửa bao vây thành từng ngọn nến khổng lồ.
Trong rừng loáng thoáng truyền tới tiếng hổ gầm, gấu kêu, đàn chim chuẩn bị vào rừng nghỉ ngơi bay vút lên, hướng về phương xa không quay đầu lại.
Chập tối gió biển càng mạnh, tốc độ lửa tiến tới cũng ngày một nhanh, lửa ở hai bên Nguy Sơn đã không cách nào cứu được nữa.
Tàn lửa đã xuất hiện, chúng bắn ra những cây tùng cách đó cả trăm mét, khiến khu vực đó bốc chảy, lại xuất hiện tàn lửa lan ra nơi khác.
Lửa cháy ngợp trời, đến cả không khí cũng trở nên vặn vẹo, đám Vân Sơ đứng cách quá xa, không nhìn thấy cảnh tượng ở Thạch Thành, chỉ thấy một màu lửa đỏ rát mặt.
Cách đó mấy chục dặm, Cao Khản chuẩn bị lập doanh trại thì được báo phía Thạch Thành bốc lên từng mảng khói lớn.
Cự ly ước chừng cách trung quân hơn 60 dặm.
Ba lộ thám báo tức thì lên ngựa phóng tới, trong lòng Cao Khản có chút thấp thỏm, chỉ phái mỗi Vân Sơ đi làm tiên phong vì trong lòng ông ta bị cảm xúc cá nhân tác động. Mười vạn đại quân, tiền quân ít nhất phải một vạn mới đúng.
Không lâu sau thám báo về, không phải là vì họ đã tới Thạch Thành và gặp được thám báo do Vân Sơ phái ra.
Nghe nói sở bộ Vân Sơ đã bắt đầu công thành, Cao Khản tức giận đấm bàn, ông ta không ngờ Vân Sơ vì tranh hơn thua mà hành động lỗ mãng như thế."
Quách Đãi Phong đi lên nói:" Binh lực của Vân Sơ không đủ đánh Thạch Thành, không bằng để mạt tướng dẫn quân tiếp viện."
Cao Khản lắc đầu:" Nay trời đã tối, đại quân hành quân ban đêm rất nguy hiểm, chỉ có thể cắm trại tại chỗ, mai trời sáng tiến quân."
Các tướng nhìn nhau thở dài về doanh, không nghĩ thời gian trước vì mỉa mai cô lập Vân Sơ mà gây ra hậu quả này, chôn vùi cả đội quân tinh nhuệ.