Trời đã tối nhưng Thạch Thành bị lửa hai bên chiếu sáng rực, cây cối không ngừng đổ xuống, khi lửa cháy ngang với tường thành Vân Sơ hạ lệnh tấn công.
Đại quân giơ tấm mộc bài cực lớn vừa làm xong từ từ tiếp cận thành trì, nó lớn trên thành bắn xuống như không tốn tiền, nhưng chỉ xuyên qua được mộc bài to như bắp đùi, khó gây thương tích.
Nô binh đẩy xe mộc bài lòng tin tăng mạnh, hò hét đẩy xe càng nhanh.
Tới tầm tên bắn, Vân Sơ lệnh xe mộc bài dừng lại, các giáo úy bắn hỏa tiễn dò khoảng cách. Nhìn ba mũi hỏa tiễn rơi xuống chân tường thành, Vân Sơ lệnh xe mộc bài tiến lên 20 bước.
Lập tức mưa tên trên tường thành trút xuống, tuy nhiều nhưng không nhiều như Vân Sơ dự liệu, lực lượng trong thành lúc này hẳn phải phân ra chữa cháy cả rồi.
Để tiêu hao tên của địch, Vân Sơ lần nữa ra lệnh tiến thêm 20 bước, người sau xe mộc bài chen chúc dưới xe, giơ thuẫn bài đỡ mưa tên.
Đợi thủ quân Cao Câu Ly bắn hết ba đợt tên, Vân Sơ lệnh cung tiễn thủ bắn trả.
Đốm lửa đầy trời vượt qua bóng tối rơi xuống Thạch Thành đang toàn lực cứu hỏa.
Mưa tên Cao Câu Ly lại trút xuống, thuẫn bài thủ lần nữa dùng thuẫn bài tạo thành mái nhà. Loại trận này không chống nổi nỏ thương, thi thoảng bị chúng phá tung đội ngũ, thành con mồi cho mưa tên.
Nhưng nỏ thương bắn xuống không còn nhiều, đại bộ phận bắn lên xe mộc bài rồi.
Đây là chuyện tốt, chứng minh rằng Vân Sơ đã đoán đúng, tinh nhuệ Cao Câu Ly quả thực chết hết trên đường cứu viện rồi, kẻ chỉ huy Thạch Thành không hiểu chuyện binh.
Lửa hai bên nung nóng Thạch Thành, dù gió biển thổi liên tục, Vân Sơ vẫn không chịu nổi hơi nóng hầm hập đó, trong thành hoàn toàn bị khói đen bao phủ, chúng vẫn cứ phản kháng quyết liệt.
Không có dấu hiệu gì sẽ đầu hàng, đêm nay chắc chắn họ sẽ có cuộc huyết chiến gian nan rồi.
Khói càng lúc càng dày, Vân Sơ, Chung Quỳ, Dương Cảnh và ba huynh đệ Vương gia, Trương Đông Hải, Vương Đức Phát đều buộc khăn che mũi, theo sát xe mộc bài, chính thức tiến công.
Phía dưới nỏ sàng, cung tiễn thủ liên tục bắn áp chế, tiếng lửa cháy cây đổ từ xa truyền tới như tạo không khí cho cuộc chiến. Rốt cuộc xe mộc bài đã tới chân thành, sĩ tốt phía sau ùa ra, từng chiếc thang mây đặt lên tường thành. Vân Sơ tay cầm thuẫn, tay đỡ thang, miệng ngậm đao, là người đầu tiên leo lên thang. Thấy tướng quân như vậy, sĩ tốt cổ vũ cực lớn, đua nhau bắc thang, thúc giục người khác nhanh chân lên.
Thang dưới chân rung lắc mạnh, chứng tỏ bên trên có người đang đẩy thang ra ngoài, chỉ là lúc này thang đã đầy người leo lên, hắn không đẩy nổi.
Một tảng đá to như đầu người ném lên thuẫn bài của Vân Sơ, tay y muốn tê dại, nghiêng thuẫn bài để giảm bớt lực đạo, làm tảng đá rơi xuống. Y thoát nạn nhưng đá đập trúng đầu một phủ binh leo lên, mặt hắn nát bét.
Một muôi dầu nóng rẫy đổ xuống, Vân Sơ dùng thuẫn bài che chắn, dầu bắn tứ tung làm phủ binh phía dưới kêu la không dứt.
Kể cả khói đặc cũng chẳng che lấp được mùi nước vàng nồng nặc, Vân Sơ không muốn bị nước vàng kinh tỏm đó tưới lên người liền dốc sức leo thật nhanh.
Đám thủ thành này là phế vật, không có nhịp điệu gì hết, bạ tên này ném đá, tên kia ném gỗ. Thủ thành không phải thế, không phải ngươi đem toàn bộ vũ khí trên đó ném xuống mà xong, phải luân phiên sử dung tạo ra vòng tròn khép kín, không cho địch cơ hội leo lên.
Chúng không làm được, chỉ huy rất lộn xôn cho nên Vân Sơ nắm được cơ hội rồi, một tay đã bám vào được gờ tường thành, dùng lực đạp chân một cái, lấy thuẫn bài bào vệ thân thể, lăn một vòng rơi xuống tường thành.
Chuyện đầu tiên Vân Sơ làm là đạp đổ cái nồi nước vàng làm người ta buồn nôn, cái nồi đổ uỳnh xuống, nước vàng sôi ùng ục ập lên tên đang múc bên cạnh, nước bao phủ toàn thân hắn, tiếng gào của hắn vang khắp tường thành.
Lên thành trước chuyện phải làm không phải là giết được bao nhiêu địch, mà xem ngươi có thể giữ được lỗ hổng đó không, giúp đại quân phía sau tiếp tục leo lên khuếch đại chiến quả không?
Vây Sơ tay cầm thuẫn, tay cầm đao, không ngừng xoay trái chém phải, chống đỡ lại những chiếc trường mâu liên tục đâm về phía mình.
Bản lĩnh thuẫn đao phá thương được Vân Sơ luyện tập không biết bao lần, đây là bản lĩnh lớn nhất của y, bởi thế trong thời gian ngắn, muốn giết y là không thể.
Mà thời gian cho địch không nhiều, ngay sau Vân Sơ một cái đầu nữa thò lên tường, ném đao trong tay, giết chết một kẻ địch đang định đâm lén tướng quân nhà mình. Tiếp đó cũng lăn người hạ xuống tường thành, đấu lưng về phía Vân Sơ, giúp y thủ một mặt.
Thang phía sau cứ thế leo lên càng nhiều phủ binh, phạm vi chiến đấu của Vân Sơ không ngừng mở rộng, đợi y gặp được Chung Quỳ trên tường thành thì không gì cản được bọn họ nữa.
"Đoạt cổng thành!"
Vân Sơ rống lên với Chung Quỳ đang mải mê chém giết, tung mình nhảy tới con dốc tường thành, men theo đó trượt xuống, mông nóng rát như muốn bốc cháy.
"Keng! " Vân Sơ chém lên người một quân tốt Cao Câu Ly, tên giáp binh đó không ngờ kệ thương tích vươn tay muốn ôm lấy Vân Sơ:
Không rút đao ra được, Vân Sơ buông tay lui về sau, ba mũi thiết mâu đâm sượt qua khải giáp của y. Vân Sơ hét to ném thuẫn bài ra, thuẫn bài xoay tít chém bay đầu tên giáp binh trúng đao của y.
Lướt qua bên cạnh tên giáp binh chết mà không ngã, Vân Sơ nắm lấy đao, lần này kéo nhẹ một cái, vật đã về với chủ.
Một thanh trường đao sáng loáng từ trên bổ xuống, Vân Sơ vươn tay trái bắt ngay trường đao, tay phải chém đứt cánh tay cầm đao. Vân Sơ ném trường đao đi, bàn tay trái đeo găng tay sắt đấm thẳng vào mặt hắn ...
Đối phương loạng choạng lùi lại bị Vân Sơ bồi thêm một đá vào ngực, tức thì ba thanh trường mâu đâm xuyên qua người hắn. Văn Sơ như bóng ma xoay người một vòng lướt ra sau lưng hắn, vung đao chém xuống, trên mặt đất có thêm ba cánh tay cùng ba vòi máu phun xối xả.
Đối diện với giáp sĩ, dù Vân Sơ có đao bách luyện trong tay cũng không thể giết được trong thời gian ngắn. Vì thế chỉ có chỗ hở nối giữa bàn tay, chân thành lựa chọn ít ỏi.
Khác với sự khéo léo của Vân Sơ, Chung Quỳ không biết kiếm đâu ra một thanh lang nha bổng, thế là bất cần biết giáp binh hay sĩ tốt bình thường, hắn cứ từ trên nện xuống. Giáp binh trúng một đòn là nhũn người ngã xuống đất, không có giáp càng không còn gì để miêu tả.
Được Vân Sơ và Chung Quỳ yểm hộ, Trương Đông Hải đã dẫn người giết tới dưới cổng thành, nhưng cổng thành chất đầy gỗ đá, không vận chuyển thứ này đi thì không mở ra được.
Trong ánh lửa ngợp trời, phủ binh đen xì xì như thủy triều đen tràn qua tường thành, quân Cao Câu Ly vừa đánh vừa lui.
Lúc này lửa ở ngoài thành đã tới đỉnh điểm, ngọn lửa bốc cao tận trời biến thành đỏ rực, dưới ngọn lửa đó soi sáng, một đám người giáp đen và một đám người giáp vàng chém giết tưng bừng.
Một số căn nhà gần tường thành đã bắt đầu bốc cháy, những tòa lầu cao ba tầng đẹp đẽ dần bị nuốt chửng. Gió biển làm lửa càng lớn, cả Nguy Sơn đều bốc cháy, cuộc chiến dưới ánh lửa càng dữ dội.