Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 539 - Q3 - Chương 049: Cố Nhân Trong Lửa. (1)

Q3 - Chương 049: Cố nhân trong lửa. (1) Q3 - Chương 049: Cố nhân trong lửa. (1)

Cao Khản cả đêm không ngủ, ông ta nhìn chân trời phía đông bị ánh lửa chiếu đỏ, không biết chiến trường ở đó thảm liệt cỡ nào.

Quách Đãi Phong càng lo lắng trùng trùng, Vân Sơ là anh hùng từ thành Quy Tư trở về, nếu lần này hắn gánh lấy tội danh hãm hại Vân Sơ, Quách gia muôn đời không còn hi vọng gì nữa. Chỉ mong mai tới Thạch Thành, nhìn thấy Vân Sơ còn sống.

Cao Khản không thích Vân Sơ, ngay từ đầu đã không thích, biểu hiện của Vân Sơ trong quân làm ông ta càng lúc càng không thích, vì y không phải quân nhân, y ra chiến trường với tư duy quan văn, hoàn toàn không ăn nhập với bọn họ.

Ông ta nhớ trước kia thái tông và mọi người thương lượng đại sự dễ dàng đạt được ý kiến thống nhất. Bởi vì khi đó văn thần và võ tướng không có gì khác biệt, mục tiêu của họ là nhất trí.

Bây giờ khác rồi, Hứa Kính Tôn vốn là thứ chó chằng thèm ăn, Lý Nghĩa Phù cái loại chỉ xứng tranh ăn với chó hoang cũng có thể đứng trên triều đường, đường hoàng chỉ trích những người đã đổ máu vì đế quốc Đại Đường.

.... Nếu thái tông còn sống ... Bọn chúng dám.

Triều đường hòa thuận đoàn kết năm xưa không thấy nữa, Cao Khản bắt đầu nghĩ, kết thúc trận chiến này, mình có nên giải giáp quy điền.

Trương Đông Hải rốt cuộc cũng đã mở được cổng thành, kỵ binh mang theo cuồng phong xông tới.

Cổng thành mở ra, mang theo gió mát tới Thanh Thạch Thành, những căn nhà chưa cháy cũng bắt đầu cháy, không còn ai quan tâm tới việc cứu hỏa nữa.

Kỵ binh vào thành, tốc độ tiến công gia tăng nhanh chóng, hồi chuông báo tử cho Thạch Thành đã gióng lên.

Huyết chiến suốt nửa đêm, Vân Sơ rốt cuộc cũng có thời gian ngồi xuống đình bát giác, uống một ngụm nước.

Hai mắt y có chút mơ hồ, mệt mỏi dựa vào cột trụ nghỉ ngơi, trận đánh này vì đập vỡ lớp vỏ cứng của Thạch Thành, bọn họ trả cái giá rất thảm khốc, có lẽ là cái giá đắt nhất từ lúc tới Liêu Đông tới giờ.

Nhưng đã tới nơi này rồi, chỉ có thể tuốt đao xông tới thôi.

Trận chiến này rút gần cạn sức lực Vân Sơ, nhưng giúp y giải tỏa hết trạng thái bức bối tích tụ trong lòng suốt thời gian dài. Đồng thời y rút được một bài học, lên chiến trường rồi thì đừng nên nghĩ nhiều nữa, đơn giản chút là tốt nhất, chính nghĩa hay phi nghĩa, trắng đen đúng sai gì gạt hết đi, chỉ có sống và chết thôi. Sống thì trở về, chết cũng không phải là quá tệ.

Trong lúc mơ mơ tỉnh tỉnh, đột nhiên Vân Sơ nhìn thấy một bạch y nhân cái đầu rất to từ bên ngoài đi vào đình, đầu người đó to chưa từng có, như ma vậy.

Thân binh vây quanh y cũng đại chiến kiệt sức rồi, lúc này đều ngủ say, chẳng hề nhận ra.

Không chút suy nghĩ, Vân Sơ đạp thẳng vào cái bóng ma đó.

Cút đi! Bất kể ngươi là ai, lão tử chưa muốn chết bây giờ.

Rồi nghe thấy tiếng nữ tử thét chói tai, bóng trắng đó bay ra ngoài.

Tiếp đó cái bóng trắng ngã xuống, vừa khóc vừa phun ra máu, còn mắng y --- Ngươi lại đánh ta.

Giọng nói đó tựa hồ nghe thấy ở đâu rồi, đám thân binh lúc này nghe tiếng thét choàng tỉnh, rút ngay đao muốn băm vằm bóng trắng. Đúng lúc này giọng Ôn Nhu từ ngoài đình truyền vào:" Đao hạ lưu tình!"

Thanh đao nhuốm đỏ máu của đám thân binh suýt soát chém xuống đầu bóng trắng. Vân Sơ giờ mới biết mình không mơ, kia cũng không phải là ma, gầm lớn:" Sao lại để địch trà trộn vào mà các ngươi không biết?"

Ôn Nhu vòng qua bức tường cây đi tới:" Ta cho vào đấy, phát hiện cố nhân ở nơi này, tưởng rằng ngươi sẽ thích, không ngờ ngươi suýt chút nữa đánh chết nàng."

Dù ngoài kia có cả ngọn núi đang cháy, ở nơi này vẫn rất tối, thân binh đốt đuốc lên, Vân Sơ mới nhìn rõ bóng trắng kia không ngờ lại là một nữ nhân.

Nữ nhân đó rất xinh đẹp, dù vừa rồi bị Vân Sơ đá học máu, nhưng máu trộn với màu trắng, càng khiến vẻ đẹp của nàng thêm chút ma mị.

Có điều nôn cả ra máu như vậy mà vẫn nhìn ra được là mỹ nhân, chứng tỏ tây là một tuyệt sắc giai nhân không sai vào đâu được.

Nữ nhân đó đầu không lớn, nhưng bùi tóc nàng lớn tới khoa trương, không biết nàng lấy đâu ra nhiều tóc như thế, to gấp đôi đầu.

Nương theo ánh lửa, Vân Sơ nhìn kỹ nữ tử, nghi hoặc:" Ta không quen nàng."

Nữ tử bị Vân Sơ đã thiếu chút nữa đứt hơi lau sạch máu trên miệng, thương tâm nhìn Vân Sơ:" Vì sao mỗi lần gặp, ngươi đều đánh ta?"

Vân Sơ nhìn chằm chằm vào gương mặt đó rất lâu, cuối cùng từ nốt ruồi bên khóe miệng nhận ra nữ nhân đó, nghi hoặc nói:" Ngươi là Kim Quang à? Lần trước ta gặp ngươi, ngươi còn là nam nhân mà."

Kim Quang từ từ bò dậy, ôm ngực nói:" Ngươi là thứ mù mắt."

Vân Sơ tiếp tục nhìn chằm chằm vào bầu ngực đầy đặn của nàng, chỉ mới ba năm không gặp, sao nữ biến thành nam thế này:" Ta đã từng hoài nghi ngươi là nữ nhân cho nên từng kéo cổ áo ngươi ra nhìn, trong đó làm gì có cái gì?"

Kim Quang không thèm để ý tới lời nói thô lỗ của Vân Sơ, uyển chuyển thi lễ:" Tân La quốc Nhạc Lãng công chúa Kim Nhu Như bái kiến Định Viễn tướng quân."

Vân Sơ chuyển ảnh mắt từ bầu ngực nàng sang mông, vì tư thế quỳ bái mà hiện ra hai vòng cung tròn vành vạnh như vẻ bằng compa, nuốt nước bọt, nói với Ôn Nhu:" Ta muốn kéo áo ra xem sao, ta vẫn không tin được."

Ôn Nhu nâng tay mời:" Cứ việc, nếu ngươi còn muốn làm việc gì nữa, huynh đệ đây trông chừng cho ngươi."

Vân Sơ lắc đầu ngay:" Ta chỉ muốn nhìn cởi bỏ nghi hoặc thôi."

Ôn Nhu đi ngay ra ngoài:" Đơn thuần hay không đều như nhau cả."

Kim Nhu Như tức giận mắng hai tên khốn kiếp:" Các ngươi cùng nhìn đi."

Vân Sơ ồ một tiếng nhận ra:" Thế này mới là Kim Quang mà ta quen."

Ôn Nhu quay người lại:" Sao ngươi thành lão bà Khương Thái Ngự, ta nhớ trước kia ngươi nói với Vân Sơ, nếu như thích luyến đồng thì tìm ngươi cơ mà."

Kim Nhu Như nâng tay lên xoay một vòng, khoe hết vóc dáng yểu điệu:" Ta tới nay vẫn là xử nữ, nếu Vân Sơ thích, ta có thể sinh cho y một nhi tử, gả cho y thì thôi. Ta là công chúa Nhạc Lãng tôn quý, không thể gả cho người ta làm tiểu lão bà."

Vân Sơ bất mãn:" Nếu như ngươi ở trong thành, biết ta tới, vì sao không biết chết tên Khương Thái Ngự, mở cổng thành ra, hại ta nửa đêm phải leo tường thành."

"Đây không phải cách người có tình đối xử với nhau."

Ôn Nhu lúc này mở ống trúc rót cho Kim Nhu Như một cốc nước.

Kim Nhu Như súc miệng một hồi, nhổ vào bụi hoa, ôm lấy ngực bị Vân Sơ đá rất đau:" Ta cũng rất muốn, nhưng ta hạ độc hắn hai lần rồi không được, bây giờ hắn đề phòng ta nghiêm lắm."

Ôn Nhu trố mắt:" Ngươi đã đối xử với hắn như thế rồi mà hắn chưa giết chết ngươi à?"

Kim Nhu Như thương xót nói:" Con người ngươi căn bản không hiểu ái tình là gì, sống uổng một đời. Ta vì thấy Khương Thái Ngự chiều theo mọi yên cầu của ta nên gả cho hắn, về sau ta muốn hắn tạo phản, vậy mà hắn không chịu, loại nam nhân phế vật đó ta còn cần làm gì?"

Mắt Ôn Nhu lồi ra thêm một phần:" Hắn không chịu tạo phản nên ngươi hạ độc hắn à?"

Kim Nhu Như chỉ Vân Sơ, giọng như thiếu nữ giận dỗi:" Năm xưa chúng ta học cùng nhau, từng thảo luận Phan Kim Liên có nên hạ độc Vũ đại lang không, y bảo có còn gì."

Bình Luận (0)
Comment