Ôn Nhu ôm đầu rên rỉ:" Đó chẳng qua là câu chuyện Vân Ác Bá kể thôi, là giả như, ai bảo ngươi mang vào đời thật."
Kim Nhu Như cười khúc khích:" Vân Ác Bá, Kim Nhu Như, Khương Thái Ngự, chẳng lẽ không phải là Tây Môn Khánh, Phan Kim Liên và Vũ Đại Lang à?"
Vân Sơ không khỏi cảm khái thế giới này kỳ diệu, đánh chết y cũng không nghĩ tới đánh vào Thạch Thành gặp chuyện này.
Cơ mà mình đã là thứ nửa đêm leo tường vào nhà giết người rồi, còn chuyện gì không thể tiếp nhận, gặp được cố nhân Trường An, Vân Sơ rất cảm xúc, quan tâm hỏi:" Ngươi luôn toan tính muốn giết Tân La thái tử Kim Pháp Mẫn, sau đó thế nào thành ra lão bà của tướng địch?"
Kim Nhu Như thở dài:" Vốn sắp thành công rồi, bị phụ vương phát hiện, lệnh cho ta trong vòng ba ngày phải chọn nam nhân xuất giá, nếu không ban hôn cho nhi tử của Kim Dữu Tín."
"Phụ vương còn giết hơn 600 nô phó của ta, bất đắc dĩ ta nể tình thâm của Khương Thái Ngự, đành gả cho hắn."
Vân Sơ bóp trán, linh cảm chuyện này chẳng hay ho gì đâu:" Sau này ngươi tính thế nào?"
Kim Nhu Như đáp:" Đại Đường bình định Cao Câu Lý, Bách Tể, sau đó sẽ thế nào? Chẳng lẽ diệt luôn Tân La, diệt cả ba nước? Diệt rồi làm gì, phái quan viên tới cai trị à? Các ngươi cai trị được bao lâu chứ?"
"Đại Đường đã có quốc thổ tung hoành vạn dặm, đất cũ Đột Quyết khói lửa không ngừng, các ngươi còn muốn đối phó với Thổ Phồn, Nam Chiếu, có được bao lực lượng thống trị bốn quận Liêu Đông."
"Nếu nam tử làm vương, không bao lâu ắt sẽ phản, nữ tử làm vương thì khác, vì phải dựa vào Đại Đường mới có thể giữ được vị trí. Giống hai đời nữ vương Thiện Đức, Chân Đức của Tân La ta luôn giao hảo với Đại Đường, chưa từng sinh ý phản bội."
"Cho nên Vân Sơ, giúp ta trở thành Nhạc Lãng nữ vương, giúp ta là giúp Đại Đường. Nếu ngươi không yên tâm, ta có thể sinh cho ngươi một nữ nhi, sau này nó lớn lên tiếp tục làm nữ vương. Chuyện đã lãi thế rồi, ngươi còn nghĩ gì nữa."
Lão tử nghĩ gì à? Đang hận lúc nãy đá quá nhẹ không đá chết ngươi luôn cho rồi đây. Vân Sơ day trán liên tục, y vừa có chút cảm ngộ, quyết định sau này trên chiến trường sẽ nghĩ đơn giản chút, ai ngờ gặp ngay phải chuyện vừa nghe đã điên đầu này.
Lão trời già đúng là không để mình yên.
Kim Nhu Như thấy Vân Sơ mãi không nói, hô lớn:" Dương Cảnh."
Ngay lập tức Dương Cảnh chạy vào, hết sức cẩn thận quỳ sau lưng Kin Nhu Như.
Kim Nhu Như đắc ý nói:" Ngươi như vậy ở ba nước, ta còn mười lăm người nữa, ngươi giúp ta sẽ có cơ hội lập công lớn."
Ôn Nhu bừng tỉnh:" Bảo sao hắn nghe lời như thế, có thể nói phối hợp quá mức rồi."
Mặc dù bị Dương Cảnh lừa, Vân Sơ cũng không giận gì, người ta rất nghe lời, lại chưa từng làm gì bất lợi cho y. Với lại, hắn đâu nói dối mình cái gì, mình không hỏi hắn có phải người của Kim Nhu Như không, hắn sao phải nói.
Chuyện tới mức này xem ra khó thoát rồi, Vân Sơ vẫn nói:" Ngươi quyến rũ ta làm cái gì, trực tiếp quyến rũ hoàng đế Đại Đường chẳng phải xong cả sao?"
Kim Nhu Như than:" Ngươi nghĩ ta chưa từng quyến rũ à, ta từng gặp hoàng đế hai lần, hắn chẳng để ý tới ta."
Vân Sơ và Ôn Nhu nhìn nhau, cảm thấy mình hiểu nữ nhân này quá ít rồi.
Trong mắt Vân Sơ, nữ nhân này là một Vũ Mị khác, vì quyền lực cái gì cũng dám làm, thậm chí không coi bản thân là người.
Đồng thời cũng hơi bực mình, té ra mình chỉ là một món đồ dự phòng của nàng khi kế hoạch khác không thành, thứ dự phòng này không biết nàng có bao nhiêu nữa, ít nhất ở đây có y và Khương Thái Ngự rồi.
Quá tổn thương tự ôn nam nhân.
Lúc này trong đình sáng dần, hơn nữa cùng nóng hơn, tuy là mùa thu, nhưng người ngồi trong đình không cảm thụ được chút mát mẻ nào.
Chủ yếu vì kiến trúc Thạch Thành đều bằng gỗ, không chịu nổi lửa nung, liên tục bốc cháy.
Vân Sơ, Ôn Nhu, Kim Nhu Như cùng với các thân binh bên cạnh là những người cuối cùng rời khỏi Thạch Thành.
Tới cổng thành, Kim Nhu Như dừng bước nhìn lại Thạch Thành bao vây trong lửa:" Ta sống ở đây hai năm rồi, rất thích cảnh rừng tùng khắp tầm mắt này, luôn mơ ước mình có thể giống chim, bay trên khu rừng mỹ lệ ấy."
Vân Sơ hỏi:" Ngươi không cho Khương Thái Ngự chặt cây đúng không?"
"Ừ! Đẹp thế này chặt phí lắm. " Kim Nhu Như gật đầu:
Bảo sao địch tới rồi mà nơi này chưa chặt cây đi, nữ nhân đúng là thứ tai họa, càng xinh đẹp thì họa càng lớn. Có điều Vân Sơ cũng có chút đồng cảm với nàng:" Một nghìn ba trăm năm sau, nơi này nhất định càng thêm mỹ lệ, màu mỡ.”
Sóng nhiệt tới mức không chịu nổi nữa rồi, Ôn Nhu vội vàng kéo đôi nam nữ kia đi.
Một nữ nhân dẫn theo một đám thị nữ, một tên buôn nô lệ, thêm vào hơn nghìn nô binh, nghênh đón ánh nắng ban mai đi về phía đông.
Bất kể Vân Sơ có giúp nàng không, nàng đều kiên định tiến về mục tiêu của mình, chẳng có lấy chút do dự.
Trong đầu Vân Sơ không có bất kỳ ký ức nào liên quang tới nàng Nhạc Lãng công chúa này, cho nên nàng chẳng làm được việc gì lớn.
Nhưng mà nàng đúng là rất nỗ lực.
Đầu Khương Thái Ngự đặt trên một cái khay gỗ, do chính Kim Nhu Như chém xuống, trước khi chém đầu, nàng thưởng cho hắn một nụ hôn.
Vân Sơ sai bộ hạ treo đầu Khương Thái Ngự lên một cái cán thật cao, như thế hắn có thể nhìn bóng lưng Kim Nhu Như đi xa thêm được một lúc.
Vì tới khi trường đao của Kim Nhu Như chém xuống, Khương Thái Ngự nói --- Không hối hận.
Vân Sơ quyết định rồi, sau này gặp lại Kim Nhu Như, ánh mắt phải quy củ một chút, không thể cứ lượn lờ quanh mông với ngực của người ta, cuối cùng trúng phải ma pháp, rơi vào kết cục như Khương Thái Ngự.
Những cây tùng nhỏ một chút đã cháy không còn gì nữa, bây giờ còn lại những cây tùng rất cao lớn thôi, đang nối nhau đổ xuống.
Thạch Thành chỉ còn lại bức tường cao lớn, cổng thành cũng bị lửa đốt tan hoác rồi.
Buổi sáng một đội kỵ binh 2000 người hỏa tốc tới Thạch Thành, lúc đó Vân Sơ đang ăn cơm.
Vì nước ở quanh đó đều toàn tro, không cách nào tắm rửa, mọi người đều đen xì xì, trông rất thảm hại.
Tướng lĩnh kỵ binh nhìn Thạch Thành vùi thân trong lửa lớn, hỏi vệ binh Vân Sơ ở đâu, được trả lời, tướng quân quyết chiến cả đêm đang ngủ.
Không ai dám quấy nhiễu vị tướng quân vừa đốt một tòa thành ra tro.
Lo tướng quân của họ bất hòa với người ta, trưởng sử Ôn Nhu và các giáo úy nhiệt tình mời các kỵ binh vì cứu viện họ mà chưa kịp ăn sáng, cùng ăn cơm.
Cơm nước rất phong phú, vì động vật chết trong ngọn lửa này quá nhiều.
Đến trưa Quách Đãi Phong tới nơi, nửa ngày hành quân 60 dặm, thái độ cứu viện này hết sức chân thành rồi.
Vì thế các hỏa phu lại làm một bữa cho đám đồng bào đói meo này, thịt còn nhiều mà.
Vân Sơ đích thân khoản đãi Quách Đãi Phong, thậm chí còn lấy ra thuốc sát trùng mời hắn, chỉ là không uống nhiều, không ai muốn vì say rượu mà bị Cao Khản chặt đầu treo lên cán làm bạn với Khương Thái Ngự.
(*) Quách Đãi Phong có khi là khắc tinh của Vân Sơ =))