Khi Cao Khản tới thì đã là buổi chiều, sau khi xem cái đầu của Khương Thái Ngự chỉ Thạch Thành vẫn đang bốc cháy:" Còn lại đều ở trong đó à?"
Vân Sơ lắc đầu:" Kỳ thực không có nhiều, tối đa chỉ 2000 quân, đại bộ phận binh lực bị Quách Đãi Chiếu diệt hết ở Loạn Thạch Cốc rồi, còn lại đa phần là binh tốt già yếu."
Cao Khản trầm ngâm một lúc hỏi:" Tổn thương có lớn không?"
"Gần một nghìn người, đa số là bị thương."
"Có thể làm tiền quân không?"
"Tướng quân có lệnh, mạt tướng không chối từ."
"Vậy thôi đi, để Vũ Công huyện nam Trương Đại Sư làm tiền quân, ngươi lui về hộ vệ hậu quân.
Vân Sơ chắp tay:" Tuân lệnh."
Thấy Vân Sơ trả lời đâu ra đó, không thừa không thiếu, thái độ đối phó rõ ràng:" Ngươi vốn cũng xuất thân quân ngũ ... Ài, không nói nữa vậy."
Vân Sơ cũng thấy mình chẳng có cái gì để nói với vị đại tướng quân này, tập đoàn võ tướng hiện giờ vì chinh phạt Cao Câu Ly đang ở đỉnh cao vinh diệu quyền lực, mình rút lui trước khi tới đỉnh cao, chẳng làm gì có lỗi với bọn họ.
Như trò đùa vậy, bao lâu không mưa, trước khi trời tối, mưa đổ xuống như trút nước.
Xung quanh Thạch Thành vốn ấm áp lập tức tiến vào mùa thu tiêu điều.
Cây cối trên Nguy Sơn cơ bản đã bị thiêu rụi, mưa lớn đổ xuống liền hình thành sạt lở, ầm ầm đổ xuống, dòng dũ đen trút vào Thạch Thành, xô cổng thành chảy ra, cuối cùng chảy vào sông Bích Lưu, biến sông Bích Lưu trong vắt thành màu đen kịt.
Hạ Thạch Thành, mục tiêu tiếp theo là Thành Tích Lợi.
Thành Tích Lợi giống Thạch Thành, nhưng về quy mô thì Thạch Thành không cách nào bì được.
Trong thời gian tồn tại gần 700 năm của Cao Câu Ly, vì thích ứng với việc khuếch trương và kháng cự ngoại xâm, họ thiết lập cả hệ thống phòng ngự quân sự hoàn chỉnh.
Trong đó riêng ở địa phận Liêu Đông đã có hơn 170 tòa thành bảo.
Đặc điểm của những tòa thành này là đa phần xây ở nơi thế núi hiểm yếu, lấy một tòa thành lớn làm trung tâm, xây nhiều tòa thành nhỏ tạo thế hỗ trợ nhau, tăng thêm tính linh hoạt trong phòng thủ.
Từ quy mô mà xét chia ra ba loại hình đại, trung, tiểu.
Thạch Thành chỉ có thể tính là thành trì tầm trung, thành Tích Lợi là tổng hòa mười sáu tòa thành trung và nhỏ.
Nói ra thì Thạch Thành chẳng qua là một trạm canh của thành Tích Lợi, vì thân phận của Khương Thái Ngự mà thoát ly chỉnh thể của thành Tích Lợi.
Ngoài quân trướng mưa như trút, trong quân trướng cũng ẩm ướt lầy lội, phải chịu thôi, nơi dựng quân trướng đã coi là chỗ cao rồi.
Ôn Nhu từ ngoài đi vào, cởi áo mưa ra, ngồi trên giường hành quân:" Nước sông Bích Lưu dâng cao, kế hoạch dùng thủy sư phụ trợ tấn công thành Tích Lợi hỏng rồi, thủy sư nói, phải đợi hết lũ mới có thể phái thuyền tới."
Vân Sơ nhìn màn mưa che khuất tầm nhìn bên ngoài:" Thời tiết thế này đừng nói thủy sư không tới được, chúng ta cũng chẳng thể tới thành Tích Lợi."
Ôn Nhu lau nước trên đầu:" Đây khả năng là trận mưa lớn cuối cùng của Liêu Đông, đợi trận mưa này dừng sẽ tiến vào mùa đông, lần này sẽ không quay về như trước chứ?"
Vân Sơ lắc đầu:" Chắc không đâu, áo bông đã mang tới rồi, không thể nào lui binh."
Mùa đông ở Liêu Đông vừa dài vừa khốc liệt, nơi này lại rộng lớn, riêng Liêu Đông thôi, muốn hạ được phải mất quá nửa năm. Đó là nguyên do chính quân đội từ Trung Nguyên viễn chinh Cao Câu Ly luôn thất bại, không thể đánh thắng trước khi mùa đông tới.
"Ta nghe lão tổ kể, gió lạnh ở Liêu Đông không phải dựa vào lửa sưởi ấm là có thể kháng cự được. Dựa vào lều da trâu mỏng manh này dù là mùa đông ở Trường An cũng không chịu thấu. Nếu không rút về trước mùa đông, tình cảnh sẽ gian nan hơn bây giờ gấp bội." Ôn Nhu khó chịu nhìn dòng nước chảy qua dưới chân giường:
Vân Sơ bây giờ thoải mái hơn nhiều, y quyết định, không nghĩ nhiều nữa, không ghét ai giận ai nữa, kệ ngoài kia mưu mô tính toán ra sao, sống thật đơn giản vui vẻ, lấy thái độ tích cực đối diện với tất cả là được.
Cách nghĩ thay đổi, tâm trạng khác ngay, kể cả thời tiết khó chịu này cũng thấy thú vị trong đó, lều thành sông rồi, thiếu mỗi cái cần câu là Vân Sơ câu cá tại chỗ luôn: "Không rút đâu, đây khả năng là chặng cuối trong cuộc đời binh nghiệp của Lý Tích, ông ta làm sao chịu được chuyện rút lui khi thắng lợi trong tầm tay. Hoàng đế của chúng ta thì tuổi trẻ khí thịnh, muốn lấy chiến thắng thái tông không làm được để lập uy cho mình, hai vị này cộng lại, ngươi chuẩn bị chịu lạnh ở Liêu Đông đi."
Vân Sơ lấy ra một phong thư đưa cho Ôn Nhu:" Kim Nhu Như gửi thư tới, ngươi xem đi rồi hẵng nói."
Ôn Nhu nhanh chóng mở thu ra, Vân Sơ kể vắn tắn cho hắn: " Hiện nàng đang ở thành Tích Lợi, còn nói Uyên Nam Sinh trưởng tử Uyên Cái Tô Văn cũng ở đó, vừa có sáu vạn viện binh của Cao Câu Ly tới nơi."
Ôn Nhu chép miệng:" Thế còn đánh sao được?"
"Xưa nay có câu ngoại sinh giống cữu cữu, Uyên Nam Sinh là chất tử của Khương Thái Ngự, có khi đầu óc tên này cũng không bình thường thì sao?"
"Ý ngươi là Kim Nhu Như bây giờ nhằm vào thằng cháu đó à?"
Vân Sơ vươn cổ ra ngoài lều nhìn trái phải rồi mới nói nhỏ:" Uyên Nam Sinh là cái thá gì chứ, ta hoài nghi Kim Nhu Như thậm chí có giao dịch với Lý Tích ..."
Nói tới đó rùng mình, chưa quen được thân phận nàng từ nữ hóa nam như thế.
Đối với chuyện âm u kiểu này đầu óc Ôn Nhu hoạt động nhảy lắm, phấn chấn hẳn:" Ta thấy ngươi nghi ngờ đúng đấy, Dương Cảnh làm sao biết ta sẽ đánh Cái Mưu mà ở đó dọn cái thành trống đợi chúng ta. "
" Đúng, khả năng là chúng ta lọt bẫy từ đó rồi, cả lần đánh Thạch Thành này nữa, chỉ cần Cao Khản tới nơi, sẽ liên hợp Kim Nhu Như nội ứng ngoại hợp công thành. Chỉ là không ngờ chúng ta nửa đêm công thành thôi."
Nếu nhân vật lớn đã có tính toán rồi thì loại tiểu lâu la như Vân Sơ và Ôn Nhu cứ yên tĩnh đợi kết quả là được.
Trong ngày mưa lớn giá lạnh, ăn canh thịt cừu thêm thù du rừng có thể làm người đang lạnh giá ấm áp suốt cả ngày.
Quân doanh của Vân Sơ dựng trên ngọn đồi cô độc, rộng chừng mười mấy mẫu, xung quanh là biển nước mênh mông.
Đây gọi là tự tạo nghiệt không thể cứu, Nguy Sơn bị thiêu cháy, không còn cây cối nữa, lũ kéo xuống mang theo lượng lớn đất đã tràn vào sông Bích Lưu, khiến dòng sông ứ tắc, nước chảy ngược vào quân doanh.
Cũng vì thế mà Vân Sơ yên tâm cả ngày trong lều đánh chén.
Thời tiết này chẳng ai đánh lén được.
Lương thực trong quân doanh của y lúc này khá sung túc, chưa kể vừa thu được lượng lớn thịt nhờ đốt rừng, mà truy trọng doanh lại còn ngay bên cạnh. Nước dâng thế này đem ván gỗ sang đó kéo lương thảo về vô cùng thuận tiện.
Còn nơi cách xa truy trọng doanh như quân của Quách Đãi Phong thì xui xẻo, lấy lương thực một lần phải chèo ván gỗ đi mười mấy dặm.
Bây giờ chuyện mọi người làm nhiều nhất mỗi ngày là ăn, ngủ, đốt than củi, tiêu diêu tự tại vô cùng.