Cho dù Vân Sơ đã đốt cả Nguy Sơn rồi thì cây cối ở nơi này vẫn còn rất nhiều, cái ngọn đồi mà đám Vân Sơ đang đóng quân hiện giờ vốn là một khu rừng.
Giờ bị y chặt thành đồi trọc rồi.
Nếu như đủ thời gian, Vân Sơ đem hết số gỗ này đốt thành than mới đi.
Muốn tích trữ đủ than củi cho mùa đông tất nhiên không được rồi, song hiện giờ thêm chút nào thì tương lai sống đỡ hơn chút đó.
Vì thế Vân Sơ viết văn thư cho Cao Khản, muốn đốt củi làm than. Cao Khản chấp nhận kiến nghị của Vân Sơ, đại quân không cách nào di chuyển, vậy toàn quân đốt than cũng được.
Sau ba ngày sông Bích Lưu có vẻ tìm ra được lối ra biển khác, nước nhanh chóng rút đi, nhưng để lại đống bùn, đi quân vẫn chưa di chuyển được.
Đây là cục diện vô cùng bất lợi, dù Cao Khản hết sức lo lắng, nhưng dẫm chân xuống một cái là bùn ngập tới đùi, chẳng thể làm được gì.
Cao Khản phái người đi dò đường, Vân Sơ đốt than.
Cao Khản chuẩn bị mở đường qua rừng, Vân Sơ vẫn đốt than.
Cao Khả hạ lệnh toàn quân làm cầu, Vân Sơ tiếp tục đốt than.
Tới khi từng cây cầu gỗ nối các quân doanh với nhau thì Vân Sơ mới dừng hành vi đốt than điên cuồng lại, chủ yếu là hết chỗ chứa rồi, còn đốt nữa cũng chẳng mang đi được.
Từng cái cây lớn đổ xuống, đại quân quật cường xuyên rừng tới thành Tích Lợi.
Lúc Vân Sơ dẫn quân đi trên con đường gỗ hẹp, không khỏi sinh ra loại cảm xúc hào hùng, bất kể đại quân có công phá được thành Tích Lợi hay không, riêng con đường này đủ chứng minh quân đội Đại Đường mang theo niềm tin mãnh liệt vào chiến thắng, không ngại khắc phục bất kỳ khó khăn gì để đạt được.
Vân Sơ cùng các bộ tướng bàn bạc, sau đó chủ động yêu cầu tham dự làm đường, thế là sau khi đốt mất một cánh rừng, phá thêm một cánh rừng làm than, giờ lại tiếp tục hành nghề lâm tặc.
Qua một cơn mưa lớn, nhiệt độ Liêu Đông giảm mạnh, Vân Sơ hôm trước còn bì bõm dẫm qua đoạn đường lầy lội, hôm sau buổi sáng tỉnh dậy phát hiện lớp băng mỏng trong vũng nước nhỏ, cảm xúc trong lòng khó miêu tả được.
Kẻ địch lớn nhất của quân Đường đã tới.
Làm đường đi xuyên rừng vô cùng gian khổ, nhưng không ai kêu ca, không ai than vãn, một câu bàn lùi cũng chẳng có đại quân vẫn lầm lũi tiến tới. Bất kể bao nhiêu âm ưu quỷ kế toan tính xấu xa phía sau làm người ta căm ghét, Vân Sơ vẫn phải thừa nhận, đây thực sự là đội quân không ai muốn đối đầu.
Khi quân Vân Sơ chặt đổ một cây đại thụ bảy tám người ôm không xuể, nó đè gãy vô số cây nhỏ, trước mắt mọi người hiện ra một mảnh đất bao la.
Sông Bích Lưu như đai lưng uốn lượn qua bãi cỏ vàng, tường thành thành Tích Lợi xây dựng trên ngọn núi đối diện cũng như con rồng quấn quanh núi.
Tiếng hò reo truyền đi, tiếp đó kỵ binh vượt qua khu rừng đã vây khốn bọn họ một tháng, tiến vào bình nguyên có thể tự do rong ruổi.
Kỵ binh quân Đường đột ngột xuất hiện ở bên kia sông, tức thì thành Tích Lợi nổi lang yên, tiếng tù và không ngừng. Bình nguyên yên tĩnh vào mùa đông trở nên khẩn trương mà bất an.
Tiên phong Trương Đại Sư đã tới bên bờ sông Bích Lưu, sau lưng hắn vẫn có đại quân màu đen từ từ đổ ra, tựa hồ mãi mãi không hết.
Tùng! Tùng! Tùng!
Trống trận quân Đường vang lên, đại quân mùa đen chia ra thành vô số nhánh, từng đội từng đội tiến tới sông Bích Lưu không rộng cho lắm.
“Aaaaaaaaaaa!!!” Cao Khản ngửa mặt lên trời hét vang.
Đại quân khai phá một con đường tắt dài tới 70 dặm trong rừng tới được thành Tích Lợi, tuy lỡ mất hai ngày so với kỳ hạn, nhưng đây là kỳ tích hiếm có.
“Hây! Hây! Hây!”
Bọn họ khắc phục được gian nan lớn như vậy rồi, không còn gì cản được bọn họ nữa, sĩ khí dâng cao, từng tràng tiến hô ngắn dứt khoát mạnh mẽ lan đi toàn quân.
Phía bờ đối diện càng thêm hoảng loạn.
Quân lệnh đầu tiên của Cao Khản không phải là cắm trại mà là lập cầu vượt sông.
Ngay lập tức!
Cuộc chiến ngay từ lúc mở đầu đã tiến tới trạng thái quyết liệt, nỏ lớn hai bên dàn dọc sông bắn nhau dồn dập.
Quân sĩ đứng trong lòng sông đóng cọc gỗ thi thoảng bị nỏ thương bắn văng đi, tan xương nát thịt, ngay lập tức lại có quân tốt nhảy ra, tiếp tục đóng từng cây cọc gỗ lớn xuống đáy sông, thúc giục mọi người nhanh chân lên.
Xe ngựa không ngừng vận chuyển gỗ từ rừng ra, gỗ trải lên những cây cầu vươn sang bờ đối diện.
Từng đội kỵ binh thủ sẵn ở đầu cầu mắt nhìn chằm chằm về phía trước, chỉ cần cầu trải xong là lúc họ phát động tấn công.
Để đảm bảo đợt tấn công đầu tiên có thể đứng vững bên bờ đối diện, Cao Khản chỉ định phó tường các quân đích thân suất lĩnh thân vệ của mình tham gia vào đợt tấn công này.
Tướng lĩnh các quân là đợt thứ hai.
Vân Sơ lần đầu tiên tham gia vào cuộc chiến mang tính chất tập đoàn quân thế này, nhìn xung quanh bốn bề là đồng bào, bất tri bất giác bị xung quanh cảm nhiễm, lồng ngực hừng hực một ngọn lửa thôi thúc tiến lên, thi thoảng cũng hô lớn cùng mọi người.
Toàn quân Cao Khản thuộc đợt tấn công thứ ba, đồng thời cũng đảm nhiệm đốc chiến, điều này cũng có nghĩa là chỉ tiến không lùi.
Quân đội Cao Câu Ly cũng dàn trận bờ đối diện, xem ra muốn nhân cơ hội này, chặn đứng quân Đường vừa mới trải qua chặng đường hành quân mệt mỏi.
Đây định sẵn sẽ là một trận huyết chiến sinh tử, sẽ vô số sinh mạng mất đi hôm nay.
Trên trời đổ mưa nhỏ, mặt sông nỏ thương bay vun vút, mộc bài bảo vệ cầu bị bắn nát liên tục, quân tốt, công tượng bị bắn ngã xuống sông không biết bao nhiêu mà kể, máu đã nhuộm đỏ một khúc sông. Thế nhưng mười chín cây cầu gỗ vẫn gian nan vươn ra.
Nhìn thấy một đồng bào ngã xuống, chiến ý quân Đường tăng lên một phần, mắt ai nấy đỏ ngầu như dã thú.
"Toàn quân anh dũng tiến về phía trước, kẻ lùi lại, chém!"
"Đánh bại kẻ địch, lập tức công thành."
"Phá thành Tích Lợi, ba ngày sau phong đao."
Quân tư mã cưỡi ngựa chạy xuyên qua các quân không ngừng hét lớn quân lệnh truyền tới tai mỗi một tướng sĩ.
Chung Quỳ cầm thuẫn lớn đứng ở trên cùng, hắn muốn là người đầu tiên xông lên trận, chính hắn, kẻ bị hoàng đế và đại thần khinh bỉ.
Hắn muốn một thời khắc vinh quang, chỉ cần một thời khắc chiếu rọi thiên cổ, để hắn có thể ngạo nghễ ngẩng cao đầu.
Ôn Nhu mang tới thuốc sát trùng cho quân sĩ đứng ở tiền tuyến, mỗi người uống một ngụm, hắn đích thân trông coi, không cho uống nhiều tránh bị say.
Tới lượt Chung Quỳ là người cuối cùng, hắn uống một hơi hết sạch cả vò, uống không sót giọt nào.
Rượu vào bụng như lửa đang thiêu đốt.