Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 543 - Q3 - Chương 053: Chém Tướng Giữa Trận.

Q3 - Chương 053: Chém tướng giữa trận. Q3 - Chương 053: Chém tướng giữa trận.

Thật trùng hợp, sát ngay bên quân của Vân Sơ chính là Quách Đãi Phong, hắn đang nhìn chằm chằm vào phó tướng của mình đứng trên cùng đội ngũ, đó là một lão tốt râu tóc trắng cả. Trong quân hắn rất nhiều người như thế, bọn họ là bộ hạ cũ của cha hắn, một lòng muốn rửa sạch mối nhục năm xưa.

Đại quân Cao Câu Ly cũng giơ thuẫn bài từ từ tiến tới tạo thành bức tường kiên cố, sau lưng là cung tiễn thủ từng đợt mưa tên rút xuống cầu gỗ, gặt hãi sinh mạng kiên cường.

Chung Quỳ đã bước lên cầu gỗ, nhìn mưa tên đổ xuống cùng nước mưa, mắt hắn mở thật to, khi tên tới gần mới dùng thuẫn lớn che chắn, những tiếng lộp bộp liên hồi như nước mưa rơi xuống lá chuối, mười mấy mũi tên đã cắm vào thuẫn.

"Hây!"

Uỳnh!

Quân tốt và công tượng hợp lực xô đổ tấm ván gỗ cuối cùng, ván gỗ đập xuống mặt nước, bắn tung lên đợt sóng lớn.

Những quân tốt và công tượng đó không chút do dự nhảy xuống nước sông lạnh ngắn, dùng vai chống tấm vấn gỗ cuối cùng này, hô lên:" Cầu thông rồi!"

“Các huynh đệ! Lên đi! Lên đi!”

Tiếng hô hào xung phong truyền đi toàn quân, tướng sĩ tuyến đầu rầm rập xông qua cầu, đối diện với quân trận người Cao Câu Ly đợi sẵn.

Vân Sơ không tâm tình nhìn tình hình Chung Quỳ ra sao, một khi đã lên trận thì là cha chết mẹ gả đi rồi, ai lo thân nấy thôi.

Chỉ là lúc này trên sông Bích Lưu trôi nổi vô số quân tốt Đại Đường, chẳng biết là lang quân, nhi tử nhà ai.

Đợi tiền quân do Chung Quỳ suất lĩnh đã bị quân Cao Câu Ly nhấn chìm, quân Đường qua sông đang bị áp đảo về nhân số, cứ như sống xô vào đá vậy, không làm quân Cao Câu Ly suy chuyển mảy may.

Mười chín quân tư mã phất cờ, chỉ sang sông.

“LÊN!”

"Giết! Giết!"

Vân Sơ hô lớn suất lĩnh kỵ binh lao nhanh lên cầu gỗ, nôn nóng vượt qua khoảng cách không lớn, tốc độ ngày một cao, cây cầu phía dưới sát mép nước, nước bắn tung tóe.

Chiến mã mặc giáp trông như hung thú thời hồng hoang, hí lên đâm sầm vào thuẫn bài, thuẫn trận không chịu nổi vật ngàn cân va chạm, đổ rạp tản ra.

Cũng có chiến mã không may bị trường mâu trong thuẫn trận đâm vào ngực, tuy xô gẫy cả trường mâu nhưng bản thân cũng kêu đau đớn ngã gục.

Đợt va chạm đầu tiên luôn vô cùng bi tráng.

Con ngựa mận chín không giống những con ngựa ngu xuẩn khác bị trường mâu đâm xuyên, nó chuyên chọn chỗ không có trường mâu để húc vào. Thêm vào chiều có bốn thước tám tấc, bốn chân dài khỏe mạnh, nó có thể hất tung người ta mà tốc độ không giảm.

Vân Sơ không tiến sâu vào quân trận Cao Câu Ly, sau khi tiến vào năm sáu chục mét, dẫn kỵ binh miễn cưỡng theo kịp phía sau cắn ngang, mục tiêu là nỏ trận và tiễn trận.

Vì có thể tấn công quân Đường ngay từ khi ở trên cầu, nỏ trận và cung tiễn thủ của quân Cao Ly xếp ngay sau thuẫn trận.

Thứ vũ khí tầm xa này đã gây thương vong cực lớn cho quân Đường, thi thể nổi đầy sông là do chúng tạo thành, ngay lúc này, mưa tên vẫn không ngừng phủ xuống diện rộng, dập tắt nhiệt huyết chưa trọn một cách vô tình.

500 kỵ binh của Vân Sơ rốt cuộc đánh xuyên qua được phòng tuyến đầu tiên của quân Cao Câu Ly. Lúc này Vương Đức Phát, Trương Đông Hải dẫn 1000 kỵ binh tiếp tục xông trận.

Vượt qua được thuẫn thương trận, con ngựa mận chín nhào bổ vào cung tiễn trận gần ngay trong gang tấc.

Khoảng cách quá gần, nỏ lớn không kịp chuyển hướng, bị kỵ binh chém cho chạy tán loạn.

Hai mươi cỗ nỏ lớn, không biết đã lấy đi tính mạng bao nhiêu quân Đường, đám Vân Sơ lấy ra hũ dầu ném vào nỏ, tung thêm ngọn đuốc, đốt cháy thứ vũ khí giết người này.

Số kỵ binh khác đã xông vào trận cung tiễn thủ, đối diện với kỵ binh trọng giáp, cung tiễn thủ không có chút cơ hội nào.

Cao Khản đích thân gỗ trống, ông ta mong rằng những tiếng trống này có thể đem dũng khí truyền tới người mỗi tướng sĩ.

Khi ba vạn quân kia qua hết sông sẽ là lúc vị tướng già ông lần nữa vì nước chinh chiến.

Kỵ binh của đối phương đã từ cánh tạt sang chặt đánh kỵ binh quân Đường để cung tiễn thủ tan tác lui lại chỉnh đốn đội ngũ.

Mảnh đất hẹp trước thành không có quá nhiều không gian, kỵ binh cũng đánh sáp lá cà như bộ tốt.

Càng đánh Vân Sơ càng thấy sự lợi hại của mã sóc trong thiên quân vạn mã, lúc này đây nó như biến thành một bộ phận trở thành cánh tay nối dài của y, mọi chuyển động tự nhiên như chẳng tốn sức. Cảm giác vô cùng kỳ diệu, y có thể khống chế mã sóc đâm vào cổ họng địch vừa vặn, không xuyên thấu vừa đủ rút nhanh về tấn công kẻ khác. Ngay cả tua đỏ tung bay trên mũi sóc tựa hồ cũng dưới sự khống chế của y.

Vân Sơ say mê cảm giác này, chém giết không biết mệt là gì.

Mũi sóc chắn vũ khí địch, cắt qua cổ địch, xoay tròn đâm lệch một cái đầu kèm mũ trụ sang bên.

Tiếng hô của thân binh đột nhiên vang lên bên tai Vân Sơ:" Định Viễn tướng quân chém một thượng tướng địch."

Lúc đó y mới nhận ra mình vừa giết một viên tướng, có điều chẳng kịp nghĩ gì nhiều, tiếng hét vừa vang lên là mấy chục mũi tên lao vào người. Vân Sơ quen với loại đại ngộ này rồi, giơ thuẫn tròn che chắn chỗ yếu hại, nơi khác trúng tên chỉ có cắn răng mà chịu.

"Định Viễn tướng quân chém một thượng tướng địch." Đám tướng sĩ đang chiến đấu của Vân Sơ cũng vừa đánh vừa hô, sĩ khí như bốc lên thành lửa thiêu cháy xung quanh:

Chung Quỳ hét to, dùng vai vác một cỗ thi thể, húc vào quân trận Cao Câu Ly như man ngưu, để Vân Sơ có không gian tiếp tục tăng tốc mở rộng chiến trường.

Hai cánh quân của Vân Sơ đã gộp lại, Chung Quỳ tới gần chiến mã của Vân Sơ, dựa vào chiến mã chắn kẻ địch một bên, dùng thân thể mình bảo phía sau Vân Sơ. Ngay cả tên kỳ thủ đã mất đi chiến mã vẫn giương cờ theo sát sau Vân Sơ, chỉ rõ hướng cho các tướng sĩ khác đi theo.

Cách ngọn đồi đất có cờ soái của Cao Câu Ly chỉ còn một trăm bước, nhưng Vân Sơ cảm giác mình mãi chẳng tiến thêm được bước nào.

Quân tốt Cao Câu Ly càng lúc càng khó, con ngựa mận chín không cách nào chạy tùy ý nữa, phạm vi hoạt động ngày một nhỏ, tốc độ cũng giảm xuống.

Ngày một nhiều quân tốt giáp vàng hướng về lá cờ lớn đó, Vương Đức Phát, Trương Đông Hải đã dẫn kỵ binh chi viện tới, nhóm sinh lực quân này hung hăng lao vào trận địa người Cao Ly. Vân Sơ cùng Chung Quỳ bám sát gót, dốc hết sức mới tiến thêm được ba mươi bước. Thấy trước mặt không cách nào tiến thêm, Vân Sơ có chút không cam lòng, rút đoản mâu ném thẳng về phía cờ soái.

Một tiếng thét vang lên ở hướng đó, cờ soái nhanh chóng lùi lại.

Tên kỳ thù mồm to theo bên Vân Sơ rống lên:" Định Viễn tướng quân bắn chết thủ lĩnh địch."

Chung Quỳ lập tức hét lớn theo:" Định Viễn tướng quân chém Uyên Nam Sinh tại trận."

Vân Sơ còn chẳng biết là mình ném mâu trúng ai, tên kỳ thủ chạy bộ nhìn thấy mông ngựa của y hét cái mẹ gì. Chung Quỳ còn đang xoay người giúp y chống đỡ bên sườn, cơ bản không thấy cái gì hết.

Cơ mà thân quân vương tộc Cao Câu Ly đúng là đang rút lui thật, Vân Sơ lập tức hô hào chấn chỉnh lại quân trận, lấy bộ binh đi đầu, bộ tốt làm phụ, dốc sức đuổi theo lá cờ kia.

Bình Luận (0)
Comment