Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 546 - Q3 - Chương 056: Chúng Ta Là Pháo Binh.

Q3 - Chương 056: Chúng ta là pháo binh. Q3 - Chương 056: Chúng ta là pháo binh.

Thành Tích Lợi bên Cao Câu Ly nhốn nháo, binh sĩ chạy đi chạy lại trên tường thành, tiếng tù và gấp gấp từng hồi, nhưng khi lên tường thành lại chẳng thấy bóng dáng quân Đường đâu. Chỉ có vài tên du kỵ chạy qua chạy lại như thường lệ, đại quân vẫn ở nguyên trong doanh trại không nhúc nhích.

Chuyện gì xảy ra?

Phía quân Đường cũng một phen nhốn nháo, tự dưng thấy người Cao Câu Ly kéo ùa cả lên tường thành, trạng thái nghênh chiến, nhưng nghênh chiến ai? Rõ ràng bên mình ở nguyên trong doanh trại mà.

Đánh nhau với ma à?

Thế nhưng quân Đường không dám lơ là, tín sứ các quân liên tục truyền đi, tới tìm Cao Khản hởi mệnh lệnh.

Cao Khản dở khóc dở cười vỗ vai Quách Đãi Phong thất hồn lạc phách dẫn hắn về đại trướng, thứ này không có đầu óc hơn người không chơi nổi, bọn họ cứ theo cách cũ công thành thôi.

Vân Sơ vô cùng hưng phấn khen ngợi Lão Hôi một hồi, bảo ông ta tiếp tục lắp đá ném, ném hỏng luôn cũng được, nhưng mỗi lần phải ghi chép lại trọng lượng, khoảng cách.

"Sau này không cần phải leo tường thành lãng phí xương máu huynh đệ rồi." Trương Đông Hải nịnh bợ Vân Sơ:" Tướng quân đúng là bằng mười vạn đại quân, bọn ti chức được đi theo tướng quân cũng hưởng lợi vô cùng."

Vân Sơ đá hờ cười mắng:" Bớt nịnh nọt đi, giành thời gian nghĩ phải dùng thứ này vào thực tế thế nào mới là việc cần làm."

"Tất nhiên là phá thành ạ, chứ dã chiến làm sao mà dùng được."

Ôn Nhu mắng:" Không chịu nghĩ, phá thành dùng đá lớn, dã chiến dùng đá nhỏ, làm cái nhỏ hơn, thứ này tầm bắn xa hơn nỏ sàng. Làm một trăm cái, ném tới tấp, không phải kẻ địch chưa tới gần đã chết sạch à?"

Không biết trong dã chiến thì Ôn Nhu lấy đâu ra 100 cái máy ném đá để ném người ta, chẳng lẽ hắn đi tới đâu kéo theo 100 thứ của nợ này à, thành gánh nặng hậu cần chưa nói, ảnh hưởng toàn quân, tốc độ hành quân chậm, dễ bị công kích, dễ bị phát hiện.

Nhưng Vân Sơ không vội phản bác, chịu động não là được rồi, đây là thứ mới mẻ, còn mày mò nhiều.

Tiếp đó hình như Vân Sơ dùng hết may mắn rồi, máy ném đá ném lung tung cả lên, thậm chí bộ khung đã có vết nứt, không chịu nổi nữa, công tượng doanh phải làm lại.

Nhưng không ai nản chí, thậm chí phấn khích vô cùng, Lão Lôi vỗ ngực đảm bảo sẽ làm ra thứ chắc chắn hơn, chính xác hơn.

Tin tức về cỗ máy ném đá thần kỳ cũng lan ra toàn quân, Cao Khản không ra lệnh tấn công nữa, toàn quân dàn sẵn trận chờ đợi.

Trong ánh mắt trông đợi của vô số người, cỗ máy ném đá thứ hai được dựng lên, kích cỡ giống hệt cái đầu, nhưng trông chắc chắn hơn hẳn, lại còn trang bị phần đế để có thể lắp bánh xe vào kéo đi.

Toàn quân nhìn vào làm đội ngũ vận hành máy bắn đá hơi run, áp lực như núi, hai lần đầu ném thử đo khoảng cách không trúng tường thành, lần thứ ba Lão Lôi tự tin tuyên bố lần này chắc chắn trúng. Quả nhiên khi tảng đá thứ ba bay đi, chỉ chốc lát nghe thấy tiếng động cực lớn, tường thành Tích Lợi ngoài là đá trong là đất không chịu nổi đổ sập.

Bộ tốt quân Đường đợi sẵn hô hào kéo lên.

Tiếng hô hào ấy làm Chung Quỳ sốt ruột vô cùng, càng dốc sức thao luyện số binh tốt mới thêm vào, để mau chóng đưa lên chiến trường. Phủ binh huyện Vạn Niên được đưa vào các đội nhỏ, đảm nhận vị trí chỉ huy, nên mức độ hòa nhập rất nhanh, có điều trận đánh này thì họ bỏ lỡ rồi.

Máy bắn đá vẫn đều đặn ném ra tảng đá lớn, phá vỡ chướng ngại cho đại quân.

Khi quân Đường tiến vào thành, Vân Sơ chỉ huy hơn trăm con ngựa thồ kéo chiếc xe bắn đá nặng nề đi trên con đường trải gỗ, tiếp tục nhắm tới hậu thành.

Thủ quân Cao Câu Ly lúc này tâm tình rất tệ, thành trí vững như tường đồng vách sắt không chống chịu được những tảng đá lớn nữa, thi thoảng có những tảng đá trên trời rơi xuống, không cách nào đề phòng.

Sau khi liên tục bắn ra hai mươi mốt viên đá, chiếc máy bắn đá thứ hai cũng đã gãy.

Nhìn đại quân đã vào được thành Tịch Lợi, Vân Sơ không còn động cơ để tiếp tục sửa cái máy ném đá này.

Rưới dầu lên cho cháy tưng bừng luôn.

Thứ này trông có vẻ hữu dụng, nhưng chẳng dùng được lâu, dù là thừng, thân cây, túi da, tốc độ hao phí vô cùng lớn, vô cùng nhanh, có điều đổi lấy thắng lợi thì xứng đáng lắm.

Khi quân Vân Sơ vào trong thành thì chẳng còn gì giành cho họ nữa, đại quân đi trước vét sạch rồi, Vân Sơ tới quân trướng mới của Cao Khản nghe lệnh.

Tuy là hậu quân, nhưng các tướng lĩnh lại nhường vị trí đầu tiên cho y, đó là sự thể hiện thực lực, trong quân chỉ để ý tới đó. Dù ánh mắt mọi người nhìn y rất phức tạp, yêu ghét lẫn lộn.

Cao Khản thấy Vân Sơ đi vào nói thẳng:" Ngươi làm trọng thương Uyên Nam Sinh, trận chiến vượt sông, ngươi công đầu."

"Đa tạ đại tướng quân." Vân Sơ chỉ cười không nói gì thêm, y biết Uyên Nam Sinh không chỉ trọng thương mà còn chết chắc rồi, nhưng y không nói, cả cảnh Kim Nhu Như ở trên chiến trường đâm mũi tên vào người giáp vàng, y cũng không nói:

Cao Khản nhất định có liên hệ với Kim Nhu Như, y không muốn bị cuốn vào mối quan hệ phức tạp.

"Loại máy bắn đá đó bảo công tượng của ngươi vẽ lại thiết kế chi tiết, giao cho quân tư mã." Cao Khản trực tiếp ra lệnh:

Vân Sơ chỉ gật đầu vâng.

Tới tận bây giờ, biểu hiện của Vân Sơ làm Cao Khản không thể bới móc được gì, tuy không thích y, nhưng có y phối hợp, làm gì cũng thuận lợi.

Mặc dù y gây ra vài chuyện đau đầu, nhưng không là gì so với chiến thắng trên chiến trường.

Nay đại quân đã vào tiền thành, khống chế gần hết nơi này, một số khu vực nhỏ quân Cao Ly dựa vào địa thế hiểm yếu chống trả nhưng không thể xoay chuyển được thế trận.

Cao Khản hi vọng Kim Nhu Như có thể khống chế được người Cao Câu Ly ở trong sơn cốc, tốt nhất có thể biến thành nô binh của quân Đường.

Cho nên không vội tiến quân vào hậu thành.

Trung quân của Cao Khản chiếm cứ đô đốc phủ, đây là cơ cấu chỉ huy tối cao của thành Tích Lợi.

Sở bộ Vân Sơ do lập công đầu, được an bài trong phủ thành chủ.

Phủ thành chủ rất lớn, cũng vô cùng xa hoa, chỉ là mùi máu quá nặng, nước giếng thì không cách nào dùng được, phủ binh vớt ra không ít xác nữ.

Đoán chừng là gia quyến thành chủ, khi đại quân vào thành vì tránh làm nhục đã nhảy xuống tự sát.

Khi quân tư mã tới, Vân Sơ mới biết là một hoạn quan, người ta trừ thích chép chân đi thì không có đặc trưng nào hết, nhất là khi nhìn trái cổ thì rõ ràng là hoạn quan này sau khi trưởng thành mới tiến cung.

Còn về khép chân đi, đó là do nơi đó thiếu đi một thứ, luôn cảm thấy trống, nên mới hình thành thói quen đi lại này, đoán chừng không sửa được.

Dù sao nam nhân thiếu đi thứ đó thế nào chả nhớ, đi lại kẹp một cái để hoài niệm cũng có khả năng. Ấy là Vân Sơ đoán thế thôi, y chưa từng ngồi xuống cùng hoạn quan tham khảo vấn đề rất có tính học thuật này.

Nhưng mà y khá chắc là mình đúng, nghĩ mà xem hôm nào đó kẹp chân đi, đột nhiên lại phát hiện dư thêm thứ gì đó, không phải là làm người ta hoan hỉ à?

Nhìn khải giáp xước xát của quân tư mã, chứng tỏ tên này cũng lên chiến trường, thế nên Vân Sơ dùng lễ đối đãi.

"Vân tướng quân cao lao to lớn, bản quan bội phục." Quân tư mã Chương Bình vừa đi vào một cái liền chắp tay chúc mừng:

Vân Sơ cười:" Tư mã quá khen rồi, chút công nhỏ thôi mà."

"Chúng ta bàn việc công trước, hàn huyên sau nhé."

"Tất nhiên, có điều trời lạnh thế này không lén uống ít thuốc sát trùng thì chẳng phải tiếc lắm sao?"

Chương Bình nghe vậy cười to, tiếng cười rất vang, Vân Sơ lấy từ giá bên giường một bầu rượu:" Trị thương thôi đấy."

Chương Bình nghiêm túc nói:" Tất nhiên rồi."

Sau đó Vân Sơ gọi đại tượng Lão Lôi tới, mở một cái ống đồng bọc da trâu ra, lấy bản vẽ cất bên trong, y giảng giải cho Chương Bình nghe nguyên tắc hoạt đồng thứ này, còn Lão Lôi thì nói chi tiết các loại yếu lĩnh khi chế tạo.

Chương Bình nghe rất chăm chú, còn đặt nhiều câu hỏi, chứng tỏ hắn đã hiểu thứ công cụ này. Vân Sơ cho Lão Lôi lui, cho giấy vào ống đồng, rồi lấy giấy dầu bọc lại, giao cho Chương Bình.

Vân Sơ thở dài:" Nếu không phải không đành lòng nhìn tướng sĩ mạo hiểm leo thành mỗ không đột nhiên sinh linh cảm làm ra thư giết người này."

Chương Bình ôm ống da trâu:" Tướng quân đáng lẽ phải hùng tâm bừng bừng, lập nên công tích cái thế, vì sao lại thở dài?"

Vân Sơ căm ghét nói:" Trồng bông thành công mới là kỳ công cái thế của Vân mỗ, Vân mỗ thà được bách tính chúc mừng ngày thú hoạch chứ không muốn được phong thưởng vì thứ giết người này. Tư mã, mau mau mang nó đi."

Chương Bình thấy vẻ mặt Vân Sơ không giống giả dối, nói:" Tướng quân, Cao Câu Ly chưa bình, lúc này muốn đao thương vào kho, thả ngựa nam sơn e là không hợp."

Vân Sơ không nói gì thêm, đưa tay tiễn Chương Bình.

Chương Bình hôm nay nói thêm một câu coi như cảm tạ vò thuốc sát trùng rồi, còn tâm tư Vân Sơ thế nào không liên quan tới hắn.

Có điều hắn có ấn tượng rất sâu về dáng vẻ mệt mỏi chán ghét chẳng hề giống người mới lập công lớn của Vân Sơ.

(*) Thành Tương Dương của quân Tống chống lại quân Mông Cổ 6 năm, tới khi quân Mông Cổ làm 2 cái máy ném đá loại giống của Vân Sơ, thế là chấm hết.

Bình Luận (0)
Comment