Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 547 - Q3 - Chương 057: Ta Không Chơi Với Các Ngươi.

Q3 - Chương 057: Ta không chơi với các ngươi. Q3 - Chương 057: Ta không chơi với các ngươi.

Chương Bình vừa đi một cái, Ôn Nhu như trộm lẻn vào, tên này đi còn êm hơn hoạn quan, càng ngày càng bất thường:" Ngươi vừa gieo mầm đấy à?"

Lên chiến trường thì phải đơn giản chút mới dễ sống, nhưng với chuyện khác, nếu quá đơn giản thì khó sống, Vân Sơ tỉnh bơ:" Ngươi nói gì thế?"

Ôn Nhu bĩu môi:" Khi hắn đi, vẻ mặt kỳ quái lắm."

"Con người ấy mà, bình thường nên trồng ít hoa cỏ vẫn hơn mà."

"Vậy ngươi trồng cái gì ở chỗ Kim Nhu Như mà nữ nhân đó phái Dương Cảnh tới gặp ngươi."

Vân Sơ khẽ ồ một tiếng:" Ngươi bảo Dương Cảnh vào là biết."

Ôn Nhu vỗ tay, không lâu sau thân binh dẫn Dương Cảnh vào, tên này ngay lập tức khấu bái:" Chủ nhân nhà ta vấn an tướng quân."

Vân Sơ xua tay:" Có gì nói nấy, ở đây không ai rảnh."

Dương Cảnh chỉ giường Vân Sơ:" Ở dưới giường tướng quân, chủ nhân nhà ta đã chuẩn bị sẵn lễ vật rồi."

"Ngươi nói cái rương lớn chốn dưới giường à, đó là thu hoạch của bản tướng."

"Tướng quân đã lấy rồi sao?"

Vân Sơ thản nhiên nói:" Không tìm kỹ xem có cái đường hầm nào phía dưới không, ngươi nghĩ bản tướng cứ thế nằm lên ngủ à?"

"Đó là lễ vật chủ nhân nhà ta để lại cho tướng quân." Dương Cảnh dứt khoát nói:

"Giờ nó là thu hoạch của bản tướng, nếu muốn làm việc thì tính lại từ đầu."

"Tiểu nhân luôn cho rằng tướng quân là nam nhân hào hùng, sao lại tính toán chi li với một nữ tử như thế?"

"Về nói với chủ nhân ngươi, nếu Uyên Nam Sinh đã chết rồi thì nghĩ làm sao lợi dụng cho tốt người chết này đi, đừng mong tới chỗ ta kiếm cái cớ nào đó ứng phó với Anh công."

"Đương nhiên, chủ nhân nhà ngươi đã đặt cái rương trong phòng ta, muốn ta quên đi một vài nguyên tắc, có những lời ta sẽ không nói ra."

Thấy thái độ Vân Sơ vô cùng dứt khoát, không muốn dính líu gì, Dương Cảnh rút đao ra, chém lên đài nên trên tường.

Đao của hắn hết sức sắc bén, không ngờ chém đứt đài nến đúc bằng sắt, có điều khi rơi xuống đất, Ôn Nhu "í" một tiếng, đi tới cầm nửa đoạn đài nến lên, nói:" Bằng vàng."

Dương Cảnh lại chắp tay:" Chủ nhân nhà ta nói ..."

"Rắm chó nhiều thật đấy, hủy giao dịch, số đài nến này là thu hoạch của bản tướng." Vân Sơ ngang ngược tuyên bố, gọi thân binh vào, lôi Dương Cảnh ra ngoài, không cho Kim Nhu Như được nước lấn tới:

Tiền của một nữ nhân độc như rắn mà dễ cầm à? Cầm vào tay thì điểm yếu cũng nắm trong tay người ta.

Nhìn thứ trong rương là biết rồi, toàn là đồ tốt hiếm có trên đời. Đổi lại là người khác nhất định sẽ cất giữ thật kỹ, còn Vân Sơ, y không biết thức châu báu, nên đem hết vòng vàng, kim sai, đài nến mỹ lệ, phàm là cái gì bằng vàng bạc là y cho công tượng nung chảy thành đĩnh đĩnh bạc hết.

Tuy giá trị giảm đi rất nhiều, nhưng trong phường Tấn Xương không thiếu thợ giỏi, khi cần trả họ tiền công, làm ra thứ đẹp hơn.

Vân Sơ yên tâm cùng Chung Quỳ thao luyện quân hai ngày, sau đó lại bị trống tụ tướng gọi tới đại tướng trung quân.

Thì ra tàn binh bại tướng bị Uyên Nam Sinh dẫn đi rồi, tới thành Ô Cốt cách đó không xa.

Thành Tích Lợi hoàn toàn rơi vào tay quân Đường, Cao Khản không tiếp tục đi về phía bắc nữa, ở lại nghênh đón trận tuyết mùa đông đầu tiên của Liêu Đông.

Dù có máy ném đá trợ giúp, nhưng huyết chiến trong thành khiến quân đường tổn thất lớn, bọn họ cần tổ chức lại.

Khế Tất Hà Lực và Tiết Nhân Quý vẫn đang nỗ lực công phá thành trì còn lại ở phía đông bắc. Lý Tích và Uyên Cái Tô Văn đánh nhau bất phân thắng bại ở An Thị. Cao Khản chỉ cần lấy được thành Ô Cốt cách sông Áp Lục 300 dặm có thể cắt đứt đường lui của Uyên Cái Tô Văn lại không thừa thế xông lên hạ nốt tòa thành này.

Mùa đông ở Liêu Đông nếu đủ than củi để sưới ấm, kỳ thực sống rất thoải mái.

Cho tới giờ Vân Sơ vẫn chưa cho quân tốt dùng quân lương đặc thù chuẩn bị ở Trường An. Chỉ cần đại quân vẫn có thể cung ứng lương thảo, Vân Sơ không định dùng tới bột mỳ rang mỡ trâu.

Y tin thời khắc khảo nghiệm đại quân còn chưa tới.

Liêu Đông quá lớn, vài trăm vặn người Cao Câu Ly đặt vào vùng đất lớn như thế giống rắc muối vào canh, chiếm được một tòa thành, khống chế được cả vùng đất rộng lớn.

Vượt qua sông Áp Lục thì khác, nơi đó người Cao Câu Ly cư trú đông đúc, phản kháng cũng càng lớn.

Trận tuyết đầu tiên không chịu rơi xuống cho tử tế, nơi này cơ bản không có bông tuyết, rơi xuống từng hạt từng hạt, thực sự giống biểu đệ của Tạ Đạo Uẩn miêu tả, tuyết rơi như rải muối.

Vân Sơ, Ôn Nhu, Chung Quỳ sưởi ấm, tiện thể nướng thịt dê ăn, dê không phải do người nuôi mà là dê rừng.

Vùng đất kỳ thực không thích hợp chăn thả, săn bắn mới là phương thức sống chủ yếu. Vì thú hoang nơi này quá nhiều, nuôi ít trâu, ngựa gì đó còn được, nuôi dê thì khác nào nuôi sói.

Khi không có tuyết, quân đội chỉ cần ra hoang nguyên là có thể dễ dàng săn được khá nhiều.

Còn về phần cá dưới sông thì nhiều lắm mà Vân Sơ không dám ăn.

"Đại quân của Khế Tất Hà Lực đã vào thành Liêu Đông tránh rét, giờ thêm chúng ta chiếm thành Tích Lợi, ta không tin Uyên Cái Tô Văn có thể yên tâm đối đầu với Anh công ở An Thị."

Ôn Nhu tay cầm đùi dê vung vẩy vẽ trên không bản đồ chiến trường, rất có phong thái nho tướng:

Chung Quỳ ngoạm một miếng thịt dê, thịt đầy mồm vẫn nói: " Uyên Cái Tô Văn hẳn đã vỡ mộng quân Đường rút lui vào mùa đông, bây giờ nên bỏ thành An Thị mới đúng."

Vân Sơ từ từ xẻo từng lớp thịt mỏng, lấy dao xiên ăn:" Từ An Thị tới Thành Ô Cốt những 600 dặm, chẳng dễ đi, bất kể là chúng ta hay Khế Tất Hà Lực đều có thể công kích hắn."

Ôn Nhu nói tiếp:" Ta đoán Anh công vẫn định dùng chiến thuật vây thành đánh viện binh, Uyên Cái Tô Văn ở An Thị, người Cao Câu Ly không thể không tới cứu ... Như thế chúng ta sẽ tiêu hao bọn chúng bằng dã chiến. Diệt được hết tinh nhuệ của chúng, khi vào Cao Câu Ly, bất kể có bao nhiêu thành trì, chỉ cần truyền một bản hịch là có thể bình định."

Bất kể ba người thảo luận có lý ra sao, chuyện trên chiến trường, phải xảy ra rồi mới biết.

Còn Vân Sơ cho rằng, Lý Tích đang ẩn nhẫn, vì tới tận lúc này trên mảnh đất Liêu Đông chưa từng vang lên tiếng thuốc nổ.

Rốt cuộc lão già đó định dùng thuốc nổ thế nào, bây giờ chính Vân Sơ cũng có chút trông đợi.

Bình Luận (0)
Comment