"Á ..."
Ngu Tu Dung hét lớn ngồi bật dậy trên giường, đỡ ngực thở hồng hộc, mặt mày trắng bệch, đôi mắt chưa phai nỗi khiếp đảm.
Nha hoàn Tử Quyên vội vàng đốt nến, nhìn thấy Ngu Tu Dung mồ hôi đầm đìa trên mặt.
Ngu Tu Dung miễn cưỡng trấn áp nhịp tim đập cuồng loạn, chẳng đi hài, cứ như thế nhảy xuống giường, vội vàng chạy vào gian trong kiểm tra tình hình hai đứa con.
Thật may, huynh muội Vân Cẩn, Vân Cẩm vẫn nằm trên giường nhỏ của mình, ngủ rất say.
Ngu Tu Dung kéo chăn lại cho hai đứa con, uống liền hai cốc trà ấm quay về giường, ôm chăn khe khẽ vỗ lưng cho Lý Tư bị nàng đánh thức, dỗ nó ngủ lại.
Còn nàng không buồn ngủ chút nào nữa rồi.
Dù Tử Quyên hỏi, nàng chỉ nói là gặp ác mộng, chứ không nói là ác mộng gì.
Đợi Tử Quyên ra gian ngoài rồi, Ngu Tu Dung mới cúi đầu xuống, cắn chặt lấy răng, không để tiếng khóc phát ra, nhưng chẳng sao ngăn được nước mắt tuôn như suối.
Vừa rồi nàng nằm mơ thấy thứ oan gia kia, rõ ràng trên người cắm đầy tên, bị người ta bắn như nhím rồi vẫn quay đầu cười với nàng.
Ngu Tu Dung muốn đưa tay ra muốn giúp y lau đi bụi trên mặt, nhưng tay nàng vừa chạm vào, thân thể của y tiền tan vỡ ra như cát rồi biến mất.
Nàng sợ hãi vô cùng, vốc lấy nắm cát đó muốn khôi phục lại như cũ, những không biết làm sao, cát trôi qua khẽ tay, bị gió thổi đi, càng lúc càng ít.
Sáng hôm nay nàng bế Vân Cẩn tới điếu tang Vũ Công huyện nam Trương Đại Sư, phu nhân ông ấy khóc ngất mấy lần cũng chẳng đổi lại được trượng phu quay về.
Theo như chiến báo hỏa tốc 800 dặm, Trương Đại Sư chết trong trận chiến vượt sông đánh thành Tích Lợi.
Trong trận đại chiến đó, quân Đường tuy chém đầu trên ba vạn nhưng cũng tổn thất hơn vạn tướng sĩ, có thể nói là thương vong hiếm có trong một trận đánh của quân Đường.
Quân báo còn nói, binh mã Đại Đường lập ra mười chín cây cầu vượt sông Bích Lưu, chia mười chín đường tiến công, trượng phu nàng Vân Sơ là tướng quân của một trong số mười chín lộ quân đó.
Trượng phu nàng trong trận chiến đó, chém chết ba viên thượng tướng Cao Câu Ly ngay tại trận, còn dùng mâu ném bị thương chủ soái Uyên Nam Sinh, lập công đầu trong trận chiến vượt sông.
Khi nàng bế trưởng tử Vân Cẩn quỳ lạy trước linh đường Trương Đại Sư xong, đối diện với những lời chúc mừng của những phụ nhân khác, nàng chẳng thấy có chút vinh quang nào. Ngu Tu Dung chỉ muốn tên oan gia đó sớm ngày trở về, dù không có chút chiến công nào, dù bị người ta chỉ trỏ, nàng cũng vui vẻ giữ y trong tường cao, ngày ngày hầu hạ.
Trương Đại Sư bị chiến mã dẫm nát tới không còn thi thể, tin tức này người ngoài không biết nhưng lão bà của Ôn Nhu biết.
Đây không phải là tang lễ tướng lĩnh đầu tiên Ngu Tu Dung tham gia từ khi cuộc chiến bắt đầu.
Toánh Xuyên huyện nam Lưu Bồi chiến tử ở thành Liêu Đông, bị thần tiễn thủ của Cao Câu Ly bắn xuyên đầu.
Tả vũ vệ tướng quân Bùi Trọng chiến tử ở thành Hoành Sơn, bị đá trên tường thành ném xuống đè chết.
Lĩnh quân vệ tướng quân Triệu Tập chết dưới thành Duyên Tân, bị nỏ lớn bắn xuyên người. Thân binh phải tìm kiếm trong đống thi thể rất lâu mới gom đủ thân thể, dùng túi bọc lại đem thiêu. Mà cũng không biết có đủ được không?
Ngu Tu Dung tới cúng tế nhà Triệu Lập Tề, lão bà Ngô thị ôm linh vị nằm trên mặt đất khóc, đám phụ nhân thường ngày thích nhất cười người khác chẳng ai cười nổi, lại còn thương tâm khóc theo.
Chỉ cần cuộc chiến Cao Câu Ly vẫn diễn ra, nam nhân nhà họ chẳng ai là an toàn, hôm nay cười Ngô thị, nói không chừng mai tới mình.
Trận chiến vượt sông ở thành Tích Lợi chết hơn vạn, vì Trương Đại Sư là người có tước vị nên mới có thư hảo tốc báo về, sẽ còn nhiều tướng quân trận vong khác mà mọi người chưa biết, cả Trường An nhuốm một màu tang thương.
Cứ nghĩ tới mai sẽ có đợt chiến báo mới tới Trường An, Ngu Tu Dung không sao kiềm nén được, tiếng khóc bắt đầu phát ra.
Vân Na chỉ mặc mỗi yếm lót mang theo gió lạnh từ ngoài chạy vào, đóng cửa lại xong chui vào chăn của Ngu Tu Dung.
Thấy tẩu tử khóc, Vân Na bực mình:" Đã nói với tẩu rồi, dù cả thiên hạ chết hết, ca ca cũng không sao đâu. Huynh ấy thông minh như thế làm sao mà chết được?"
Ngu Tu Dung tức giận quay sang đạp vào lưng Vân Na hai phát:" Phí công ca ca muội thương muội, hiện giờ chàng sống chết chưa rõ, muội còn nói như vậy."
Vân Na cứng đầu nói:" Vốn là thế, năm xưa ở thành Quy Tư, tất cả đều chết hết, ca ca muội chẳng làm sao hết."
"Muội không xem vết thương ở lưng, ngực, hông của ca ca muội à? Nhiều chỗ chỉ cần thương nặng hơn một chút là ca ca muội không còn."
"Ca ca muội mặc khải giáp, tên bắn sâu bao nhiêu trong lòng huynh ấy tự biết, nên mới bị bắn như nhím, nếu huynh ấy không muốn, chẳng mũi tên nào bắn được huynh ấy hết."
Ngu Tu Dung nhất thời không nói được vừa bực mình vừa buồn cười, lòng tin nha đầu này với ca ca lớn quá rồi.
"Được rồi, mau đi ngủ đi, tẩu có ngồi đây gào khóc cả đêm cũng có giúp được ca ca muội đâu, mai còn cả đống việc phải làm. Tẩu kệ đống bông đầy nhà thế à? Đã bảo ca ca muội không sao đâu mà."
Có lẽ là bị sự vô tư của Vân Na ảnh hưởng, lòng tin của Ngu Tu Dung tăng mạnh, nàng cũng thấy trượng phu của mình sẽ không sao đâu, một người lợi hại như thế, có thể làm sao được chứ?
Khi ngủ Ngu Tu Dung ôm Vân Na, nha đầu chết tiệt đó người ấm lắm, giống ca ca nó, giống như cái lò nhỏ vậy.
Sau khi đại triều hội kết thúc, Giả Xuân Ngôn vừa mới về kinh bị hoàng đế giữ lại, tới thư phòng tấu đối.
Trước mặt Giả Xuân Ngôn có đặt một cái đấu, nhưng Lý Trị chẳng để ý tới:" Đã quen thuộc với chư tướng Liêu Đông rồi chứ?"
Giả Xuân Ngôn thi lễ:" Vâng ạ, Tiết Nhân Quý dũng mãnh vô song, đánh đâu thắng đó, luận tới dũng mãnh, trong số tướng quân Đại Đường ta, không ai hơn được."
"Bùi Hành Kiệm ở Bách Tể đa mưu quyết đoán, đại quân nhất chiến định càn khôn, sau đó nhiều châu phủ Bách Tể chỉ cần truyền hịch tới liền xin hàng, có phong thái đại tướng."
Lý Trị gật gù, Tô Định Phương lần này là soái, kỳ thực chuyện trong quân đa phần giao Bùi Hành Kiệm làm, một lòng bồi dưỡng đứa học trò này, trong tấu báo cũng tán dương không ngớt.
Tiếp đó Giả Xuân Ngôn đánh giá rất nhiều tướng lĩnh, trong số đó còn có người đã chết, tỏ ý tiếc nuối không thôi, Đại Đường lần này tổn thất không nhỏ.
Lý Trị nghe mãi không thấy nhắc tới Vân Sơ thì ngạc nhiên hỏi:" Vân Sơ thì thế nào?"
Giả Xuân Ngôn cười:" Bình thường, không gì lạ ạ."
Lý Trị sửng sốt, sai người tìm văn thư ghi chép động tĩnh của Vân Sơ, nhìn lướt qua:" Đoạt Cái Mưu, diệt Mạt Hạt, phá Kiến An, chiến Ngân Thành, lấy Bắc Phong, phá Thạch Thành. Trận chiến vượt sông vừa rồi khanh đã về, nhưng chiến tích lẫy lừng đã truyền tới tận Trường An, hẳn khanh không lạ. Vậy mà vì sao trong miệng ái khanh chỉ bình thường?"
"Ái khanh không thích Vân Sơ sao? Cũng phải, tên Nhị Bách Ngũ đó chẳng mấy ai ưa được."
Giả Xuân Ngôn kéo tấm vải lua che chiếc đấu, đẩy về phía hoàng đế:" Đây là một đấu cơm trắng mà Định Viễn tướng quân sau khi diệt Mạt Hạt bộ chuyên môn nấu cho bệ hạ."