Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 549 - Q3 - Chương 059: Có Một Vân Sơ Khác. (2)

Q3 - Chương 059: Có một Vân Sơ khác. (2) Q3 - Chương 059: Có một Vân Sơ khác. (2)

Lý Trị nhìn cả đấu trân châu hào quang lóng lánh:" Vân Sơ nói đây là cơm à?"

Giả Xuân Ngôn cười khà khà:" Lão thần may mắn được Định Viễn tướng quân nấu cho một bát."

Lý Trí lấy tay chỉ ông ta:" Nếu như đã nhận lợi lộc từ người ta, vì sao còn hạ thấp tên Nhị Bách Ngũ đó?"

Giả Xuân Ngôn thu lại nụ cười, nghiêm túc nói:" So với các bộ tướng năm xưa của thái tông khi đông chinh, Vân Sơ đúng là rất bình thường."

Lý Trị nhớ lại những tướng quân năm xưa cha mình đông chinh, phát hiện Lý Tích khi đó chẳng qua là một tướng quân bình thường:" Y tất nhiên không thể so với những danh tướng đó, ái khanh vì sao lại tách riêng y ra để so sánh."

"Vi thần lần này nhận lệnh bệ hạ, đi khắp hai mươi sáu quân trại đại quân, mười hai quân trại viện quân. Trong đó chỉ có sở bộ Vân Sơ quân trận chỉnh tề, quân trại nề nếp nhất."

"Bất kể là binh giáp, lương thảo, chiến mã luôn luôn sẵn sàng, công tượng, y công không thiếu, chưa kể tới nay trong quân còn có quân lương đặc thù đủ dùng 90 ngày."

"Dựa vào sĩ khí trong quân mà nói, đội quân đó đủ sức chinh chiến ba nghìn dặm không mất đấu chí. Y kỳ thực tự độc lập thành một quân, không như các tướng lĩnh khác hoàn toàn dựa vào đại quân tiếp tế. Bởi vậy thần mới tách y ra mà so."

Lý Trị vừa nghe vừa vốc trân châu, để nó thả trôi xuống, hắn hiểu lời này bao hàm khen ngợi rất cao, những người khác sở trường một mặt nào đó, chỉ có thể làm tướng nghe lệnh, Vân Sơ chu đáo mọi bề, có thể làm soái:" Xem ra bát cơm Vân Sơ nấu cho khanh ngon lắm."

Giả Xuân Ngôn cười to:" Bệ hạ biết thần mà, tuy không thể nói thanh liêm như nước, nhưng nếu muốn thần giúp y nói tốt trước mặt bệ hạ, cũng phải có công tích đủ để khoe khoang mới được."

"Dù Vân Sơ không làm cho thần bát cơm này thì tấu báo cũng không có gì thay đổi."

"Chẳng tăng giảm một chữ lại được bát cơm quý, sao thật không vui vẻ mà làm?"

Lý Trị gật gù, coi như thừa nhận chuyện ông ta nhận trân châu, tiếp tục nói:" Nếu đúng như ái khanh nói, dù Vân Sơ bình thường cũng đáng quý lắm."

Giả Xuân Ngôn thở dài:" Vân Sơ cũng không phải hoàn mỹ, thần thấy y đối với chuyện quân rất không thích chút nào hết."

"Không thích sao lại lập được chiến công?"

"Chẳng qua là làm theo lệnh mà thôi, có lệnh thì y dốc sức hoàn thành, không lệnh thì y chẳng làm gì hết. "

Lý Trị nổi giận đá bay đấu trân châu, những hạt châu giá trị vô song nảy trên nền đá, lăn khắp nơi:" Trẫm đã bảo mà, y chỉ là tên Nhị Bách Ngũ không hơn không kém."

Khi Vũ Mị tới thì trong đại điện chỉ còn lại một mình Lý Trì cùng với trân châu vương vãi trên mặt đất.

Bụng Vũ Mị đã to lắm rồi, không ngồi xuống được, sai nữ quan giúp nàng nhặt trân châu, nàng thì ôm cái đấu kia xem xét.

Nhìn thấy con gấu lớn buồn chán cùng cực cắn nát mấy viên trân châu coi như cơm, Vũ Mị chỉ lườm một cái, con gấu ngoan ngoan tới bên Lý Trị , không dám động đậy.

Nữ quan nhặt hết trân châu cho vào đầu rồi khom lưng lui ra.

Vũ Mị đưa đấu trân châu tới trước mặt Lý Trị:" Đấu cơm trắng này Vân Sơ nấu, bệ hạ có thể ăn rất lâu."

Lý Trị quay sang:" Trẫm đưa y ra ngoài không phải để y tới Liêu Đông làm chó chết."

Vũ Mị cười:" Hôm qua bệ hạ còn nói Vân Sơ có tài tướng soái hiếm có mà, sao hôm nay thay đổi cách nói rồi."

"Vì y quá kém cỏi, không làm nên trò trống gì."

Vũ Mị vốc một nắm trân châu:" Y đúng là mở rộng biên cương cho Đại Đường, thiếp nghe nói y vì bệ hạ mà chiếm không ít thành trì."

Lý Trì thở dài:" Tướng quân khác chỉ sợ công không đủ cao, không lọt được vào mắt trẫm. Y thì hay quá rồi, có lệnh thì đánh, không lệnh thì trốn trong doanh trại làm việc vớ vẩn."

"Nghe bách kỵ ti nói, y chỉ vơ vét tiền tài, riêng chiến lợi phẩm mang về Trường An đã mấy thuyền, đang thừa lúc vận hà chưa đóng băng tranh thủ mang về Trường An đấy."

Vũ Mị bật cười:" Thần thiếp từ trong mật báo biết, đồ trên thuyền không phải đều của Vân Sơ, đa phần trong đó là do phủ binh huyện Vạn Niên. Phủ binh vì nước chinh chiến, chiến lợi phẩm là một phần thu hoạch, có gì đâu."

Lý Trị than:" Đại quân đông chinh, trẫm ăn không ngon, ngủ không yên, sợ bất cẩn một chút là đi vào vết xe đổ của Dương Quảng. Y thì hay rồi, coi cuộc chiến trọng yếu như thế không khác trò đùa, không chịu nghiêm túc dốc hết tâm lực vào đó, sao trẫm không hận nghiến răng?"

Vũ Mị tháo sai trên đầu ra, so sánh trân châu trên đó với trong đầu:" Bệ hạ, sau khi Anh công rời kinh gọi chúng tướng tới, dặn không cho các bộ tướng làm theo ý mình, chỉ được tuân theo lệnh, nếu không có mối lo đầu treo cột cờ. Bệ hạ muốn Vân Sơ làm gì nữa?"

Lý Trị tất nhiên biết việc này, nhất thời quên mất, Lý Tích có thói giết gà dọa khỉ, không ngoan ngoãn nghe lời không được thân, song hắn vẫn thấy mình không sai, chỉ là chưa nắm được chứng cứ lơ là của Vân Sơ:" Trương Đông Hải nói sao?"

Vũ Mị đặt hạt châu trong tay xuống:" Đúng bệ hạ nghĩ, dù ở Liêu Đông, Vân Sơ thích cùng phủ binh trong huyện Vạn Niên nói chuyện về Trường An rồi làm sao để giàu lên, chuyện tác chiến y ném cả cho phó tướng và trưởng sử."

Lý Trị lại nổi giận:" Trẫm biết ngay mà."

Vũ Mị lại nói tiếp:" Bệ hạ thần thiếp cho rằng Vân Sơ coi thường người Cao Câu Ly, nên không lấy mười phần tinh lực ra ứng phó. Bệ hạ nhìn chiến công y lập là đủ."

"Ý nàng là Vân Sơ thấy làm bộ tướng của người ta là tài lớn làm việc nhỏ nên bất mãn?"

"Y không chuyên tâm còn lập nhiều quân công như thế, nếu một lòng một dạ sẽ thế nào? Với lại tuy y có danh Định Viễn tướng quân, thực chức là một huyện lệnh, bệ hạ đưa quan văn vào bầy võ tướng, ắt sẽ có chuyện bất hòa. Nếu y đi tranh công với người ta, e kết quả càng tệ, xung đột văn võ hiện giờ đã gay gắt như thế rồi."

Lý Trị trấn định lại:" Xem ra nếu cho y ít binh mã, để y nắm riêng một quân sẽ hơn."

"Bệ hạ, Anh công có làm gì sai sao?" Vũ Mị đột nhiên nghiêm túc nói:

"Hiện mọi việc thuận lợi."

"Nếu đã thế sao bệ hạ lại làm tổn hại tới uy danh của ông ấy?"

"Trẫm chỉ nghĩ thôi mà."

"Nghĩ cũng không nên. Xem ra bệ hạ quá lo lắng rồi." Vũ Mị đưa đấu trân châu tới trước mặt Lý Trị:" Bệ hạ đừng lo, muộn nhất mùa thu năm sau, cuộc chiến sẽ kết thúc, uy danh của bệ hạ sẽ vượt qua tất cả đế vương trước kia."

"Chỉ cần đợi nữa mà thôi, không bằng hưởng thụ đấu cơm này."

(*) Anh tôi muốn sống đơn giản mà người ta suy luận quá nhiều =))

Bình Luận (0)
Comment