Lý Trị đúng là lo lắng quá độ rồi, không hẳn nhắm vào Vân Sơ, mà hắn lo tướng sĩ không dốc hết sức, Liêu Đông hẳn đã bước vào mùa đông khắc nghiệt, đó là ám ảnh của quân Đường, sợ tướng sĩ thoái chí. Nếu lần đông chinh này bất lợi, quan viên phản đối được thể chỉ trích hắn, việc làm suy kiệt Sơn Đông, Hà Bắc sẽ là cái cớ để họ công kích.
Chỉ cần nghĩ tới sau này làm việc gì bị người ta nói một câu "xin bệ hạ nghĩ tới lần đông chinh Cao Câu Ly mà cân nhắc lại", hắn đã không ngủ ngon rồi.
Trận chiến này tuy đang diễn ra rất thuận lợi, nhưng năm xưa thái tông hoàng đế đông chinh cũng vậy đại quân đánh đâu thắng đó cho tới khi tới An Thị, bất lợi một trận thôi khiến toàn quân lui về, thất bại trong gang tấc.
Bởi thế hắn muốn thấy toàn quân một lòng, dốc sức vì đại thắng cuối cùng, trước thời khắc ấy thì nguy cơ thất bại luôn tồn tại.
"Của nàng đó, trẫm ăn không nổi." Lý Trị đá gấu lớn, một người một gấu rời đại điện:
Trường An lúc này là cuối thu.
Là lúc gió vàng bay bay, không khí lẩn khuất nổi u sầu khiến người ta bỗng dưng đứng lại nhìn trời cao, buông tiếng thở dài.
Từ khi Huyền Trang đại sư rời chùa Đại Từ Ân, Tháp Đại Nhạn thi thoảng vẫn có lá vàng bay vào, chỉ người xa không còn ở đó.
Đàn chim nhạn cuối cùng bay qua Trường An, tháp Đại Nhạn liền chẳng còn xứng cái tên của nó nữa. Cho nên tháp Đại Nhạn không có nhạn lớn vờn quanh đành gọi là tàng kinh các.
Trong tòa tháp này có rất nhiều hòa thượng phiên dịch kinh sách, rất nhiều tiểu hòa thượng mặt mày thanh tú theo học Phạm văn.
Chuyện Vân Na thích làm nhất là dùng cái ná tẩu tử cho bắn cái đầu trọc của đám tiểu hòa thượng.
Mỗi lần bắn trúng, theo cùng tiếng khóc của tiểu hòa thượng là đám reo hò của một đám tiểu nương tử.
Thực ra cũng không phải là nó bắt nạt người ta, Vân Na chẳng biết ca ca trước kia nghĩ gì mà xây nhà tắm dưới tháp Đại Nhạn.
Mùa đông còn đỡ, mỗi khi tới mùa hè xuyên qua mành mành cửa sổ nhìn thấy những đôi mắt lấm lét trên tháp Đại Nhạn.
Cho dù vì có mành mành, người bên trong có thể nhìn ra ngoài, mà người bên ngoài không thể nhìn vào trong. Nhưng khi đám nữ quyến tắm bị đám lừa trọc Đại Từ Ân nhìn trộm, cảm giác không thoải mái, sao thả lỏng hưởng thụ được.
Thế nên mới có chuyện Vân Na dẫn theo đám tiểu đệ vô pháp vô thiên trừng phạt tiểu hòa thượng nhìn trộm các nương tử tắm rửa.
Hôm nay đã thành công trừng phạt hai tên nhìn trộm, Vân Na hài lòng cưỡi ngựa Ô Chuy tới viện tử bên Khúc Giang.
Ở đó có một ít rau cải trắng mà Vân gia trồng, nửa tháng rồi không đi xem, Vân Na muốn biết số rau đó rốt cuộc có lớn bằng chất nhi của nó chưa?
Viện tử Vân gia ở Khúc Giang khá rộng rãi, xây dựng trên mảnh đất cao, có hai lối đi lên vòng quanh cái giếng nước to, thực ra trước kia vốn là cái ao có mạch nước ngầm, sau kè đá quây lại làm giếng phục vụ cho viện tử Vân gia.
Nhà bên trong đều chỉ có một tầng, nhưng xây cao lớn phải gấp rưỡi nhà thường, tường gạch ngoài chét đất, lại quét thêm lớp vôi vàng, trông đậm phong tình làng quê, khác hẳn nhà cửa ở phường Tấn Xương.
Hơn nữa cũng không xây theo kiểu tứ hợp viện, mà lấy cây hòe cổ thụ làm trung tâm, xây đây một căn, kia một căn, tổng cộng có bảy tám gian nhà như thế, giống một cái thôn nhỏ vậy, rất đặc biệt.
Vừa đi vào Vân Na thấy Lý Hoằng đang trộm rau cải trắng.
Thế là trong ánh mắt kinh khủng của đám thị vệ hoạn quan, cung nhân, Vân Na giương ná bắn, cả đám đứng nhìn bất lực.
Dây ná vừa bật lên, Lý Hoằng đang đọ sức với một cây cải trắng lao người sang bên, cục đất bắn đúng vào chỗ nó vừa đứng, chui vào đất mềm.
Lý Hoằng đã làm thái tử nửa năm rồi, Lý Hoằng bồi dưỡng ra chút uy nghiêm, phủi bụi đứng dậy như không có gì, liếc nhìn đám người đi theo:" Cút ra ngoài."
Thế là bao gồm cả bác sĩ ti nông tự cũng vội vàng rời vườn rau.
Đợi người đi hết Lý Hoằng mới nhăn nhó nói với Vân Na:" Bản cung là thái tử rồi, tỷ không được đánh lén ta nữa, đám người đó biết tỷ nên mới không phản ứng gì, chẳng may thay vài kẻ mù mắt, giết chết tỷ thì sao?"
"Nhưng ngươi trộm rau."
"Tiên sinh xuất chinh từng dặn ta chăm sóc số rau này, sao có thể gọi là trộm?"
Vân Na đi tới xem số rau cải trắng, mũi môi:" Thứ rau nát này chẳng hay gì, không lớn nhanh bằng Mỹ Ngọc Nhi."
Lý Hoằng nghĩ tới Vân Cẩn đã hai mấy cân, lại còn bắt đầu bò như bay, nói:" Hiện giờ cũng không tệ mà, vừa rồi ta cân hai cây rau, đã nặng 5 cân rồi."
Vân Na chẳng coi ra gì:" Ca ca ta nói, rau cải phải to như Mỹ Ngọc Nhi mới là thành công."
Lý Hoằng không cãi nổi, thực tế không mấy ai cãi được kiểu lý luận Vân Na:" Chúng ta cứ thong thả trồng, rồi sẽ có ngày rau cải to như Mỹ Ngọc Nhi."
Thấy rau cải không to như dự liệu, Vân Na liền không còn hứng thú với thứ này nữa, giơ ná lên:" Chơi không, ta bắn, ngươi né."
Lý Hoằng bĩu môi:" Đã bảo ta là thái tử rồi, không chơi trò trẻ con với tỷ nữa. Ngoài ra, năm nay tỷ đã mười ba tuổi, đã là tiểu nương tử có thể cưới gả rồi, cứ đuổi đánh ta là không hay, ảnh hưởng tới chuyện kết hôn."
Vân Na cười to:" Ngươi chẳng qua là thằng nhãi con, sao có thể ảnh hưởng tới chuyện cưới gả của ta? Với lại Huyền Trang đại sư nói, sau hai mươi tuổi ta mới kết hôn, còn nói đó là một thanh niên tuấn ngạn từ phương nam tới. Ta đợi là được."
Lý Hoằng suy nghĩ:" Phía nam à, ở đó đa phần là vùng man hoang, tỷ muốn gả cho dã nhân sao?"
Vân Na co chân đá Lý Hoằng nó nhảy vội né ngay:" Phía nam thì sao, ta thích thì cứ gả."
Đối với chuyện kết hôn, Vân Na thực ra mù mờ lắm, còn Lý Hoằng thì càng chẳng hiểu gì về thứ đó, thế nên chỉ nói vài câu liền chẳng hứng thú nữa.
Lý Hoằng tổng cộng nhổ năm cây cải trắng lớn, sau khi cân xong phát hiện chỉ được bốn cân sáu lạng, hơn nữa lá còn tõe ra tám hướng, chẳng bó lại thành cục như Vân Sơ nói.
Tuy trồng rau không thành công, nhưng ở mảnh đất bên cạnh, bắp cải lại kết được ít cục to nặng năm sáu cân.
Thấy mùa đông sắp tới, số rau cải và bắp cài không còn không gian sống tiếp, Lý Hoằng chuẩn bị tranh thủ hôm nay rảnh rỗi thu hoạch hết rau.
Không biết năm sau có mọc tốt hơn không?
Lý Hoằng cẩn thận lấy trong lòng ra một cái túi nhỏ, cho Vân Na xem hạt giống màu đen trong đó.
Vân Na làm bộ ngó nghiêng một hồi:" Cái gì đấy?"
"Tướng sĩ Tây vực mang về cho ta, nghe nói là loại giống hành tím này khó tìm lắm, biên quân phải hỏi rất nhiều bộ tộc mới tìm được ở Thông Lĩnh."
(* Vân Na nhớ nhầm, khi nhà tắm xây thì chưa có tháp Đại Nhạn)