Trong mắt Lý Trị, Lý Hoằng là nhi tử còn nhỏ của mình, phải chú ý dạy bảo, không để nó đi vào ngã rẽ.
Trong mắt Vũ Mị, Lý Hoằng là đứa bé lúc nào cũng muốn dính lấy nàng hưởng thụ chút quan tâm từ mẹ.
Trong mắt văn võ đại thần, Lý Hoằng là tương lai của đế quốc, là cây non lúc nào cũng phải cắt tỉa.
Nhưng khi mệnh lệnh từ ngôn từ non nớt của Lý Hoằng truyền tới An Tây đô hộ phủ, biết nó muốn tìm một thứ tên là hành tím, lại còn chuyện môn vẽ một bức tranh minh họa vụng vệ, một đội ngũ 800 kỵ binh tức thì rời khỏi Vu Điền.
Nếu thứ này không tìm thấy ở bốn trấn An Tây, vậy thì hẳn phải ở Thông Lĩnh ( Dãy Pamir).
Vì đề phòng thái tử nổi hứng lên lại muốn thêm thứ khác, dọc đường bọn họ cướp hết số giống cây tìm được.
Khi bọn họ dựa theo sai bảo của thái tử mang thứ hạt giống này về tới Trường An, 800 kỵ binh chỉ còn chưa tới 300 người.
Lý Hoằng nhận lấy đủ loại giống cây cùng với hành tím được những kỵ binh đó hiến lên, Lý Hoằng vừa thích vừa hổ thẹn, vì là một thái tử nghèo khó đến tường đông cung còn mọc đầy dây leo, nó không có tiền thưởng cho các dũng sĩ.
Bị phụ hoàng mắng, bị mẫu hậu mắng, thái tử điện hạ nghèo rớt mùng tơi đành đi tìm Vân Na tỷ tỷ, ký hiệp ước vay tiền nhục nhã, cuối cùng vây được 2000 quan. Thái tử điện hạ thưởng hết cho dũng sĩ.
Nó sợ bạc đãi dũng sĩ, còn biên họ vào thái tử lục soái.
Chuyện này truyền bá trong quân, thế là phủ binh biên châu đều hi vọng nhận được lệnh của thái tử, bất kể hoang đường thế nào, bọn họ sẽ dốc sức hoàn thành.
Vì lục soái thái tử bây giờ, sau này sẽ là thân vệ hoàng đế trong tương lai.
Đây là thông lệ của Đại Đường.
Những phủ binh chết trên đường đi tìm hành tím, được phủ tuất hậu hĩnh, thân phận phủ binh truyền cho con cháu trong nhà, cũng sẽ bước vào hàng ngũ thái tử lục soái.
Lý Trị chỉ coi hành vi này của nhi tử như trẻ con làm bừa.
Vũ Mị thấy thằng bé này không được mẹ quan tâm, cố ý làm chuyện ngu xuẩn thu hút sự chú ý của nàng.
Bọn họ không biết, nhi tử của họ, thái tử Đại Đường, tương lai của đế quốc vì chuyện họ nghĩ là nhỏ xíu này phải trả giá thế nào.
Đó là nó vừa chạy vừa khóc làm bia tập bắn cho Vân Na.
Mà đó chỉ là một chuyện không đáng kể trong điều ước nhục nhã mà nó ký.
Lý Hoằng lấy trong lòng ra củ hành tím, đặt vào tay Vân Na, giọng nói trang trọng:" Chỉ cần để chỗ râm mát là có thể lưu trữ cả mùa đông. Thứ này sản lượng rất cao, chỉ cần đất tốt, bốn năm nghìn cân cũng không lạ."
"Nếu một cân hành tím bán được một đồng thì mỗi mẫu được bốn năm nghìn rồi. Thứ này làm hi sinh hơn 500 tính mạng mới có được, chúng ta phải đối xử thật tốt với nó, không để cho máu dũng sĩ chảy uổng phí."
Vân Na cầm củ hành tím lên xem kỹ, nó là đứa dễ xúc động, nói:" Được, nhà ta còn không ít đất, ta giúp ngươi trồng hành tím, còn nữa 2000 quan kia ngươi không cần trả nữa."
Khóe môi Lý Hoằng hơi cong lên bị nó ép thẳng lại, làm ra vẻ cứng cỏi:" Đại trượng phu một lời nặng ngàn vàng, há có thể bỏ giữa chừng. Trước kia tỷ nói, tiền của tỷ không phải là do gió thổi tới, là do rất nhiều thương cổ Tây Vực ở sa mạc vất vả kinh doanh mới có được, ta nhất định sẽ trả tỷ."
Lời vừa dứt bị Vân Na nắm lấy tai, tức giận nói:" Ngươi dám lừa ta."
"Ta lừa tỷ bao giờ?"
"Ngươi nói dối là tai sẽ động đậy, vừa rồi tai ngươi động đậy. Nói, ngươi lừa ta cái gì?"
Lý Hoằng ngớ ra, lập tức nói:" Thực ra sản lượng hành tím không cao như thế."
Vân Na buông tay:" Biết ngươi bốc phét mà, nể tình ngươi đáng thương, 2000 quan kia sẽ xóa bỏ. Sau này ta không dùng ná bắn ngươi nữa, đi nào, ngươi là thái tử, không được mất thân phận."
"Thế thì xấu hổ lắm."
"Tẩu tử muốn ta hỏi ngươi một câu, ngươi phải trả lời thật."
Lý Hoằng ưỡn thẳng lưng nói:" Được, tỷ hỏi đi, ta nhất định sẽ nói thật."
"Ngươi là thái tử, muốn có tiền thì có rất nhiều cách, vì sao lại phải vay ta?"
"Vì vay tỷ sẽ không có hậu họa."
Vân Na không tin:" Sao không, ngươi phải ký rất nhiều điều kiện mà."
"Điều kiện tỷ đưa ra ta đều làm được, như giúp gọi tỷ là tỷ tỷ, bình thường ta vẫn làm thế. Thay tỷ chép kinh sách thì coi như ta luyện chữ, trộm rượu trong cung cho tỷ t hì không có gì khó, giúp tỷ đi dọa người khác thì ta rất thích, từ khi ta làm thái tử, chẳng có gì vui cả." Lý Hoằng vừa nói vừa nhìn Vân Na, mắt như tỏa sáng:
Vân Na nhảy lên một cái hàng rào cao, hai chân đong đưa:" Người ta có thể yêu cầu ngươi làm gì chứ?"
Khuôn mặt Lý Hoằng tức thì âm u:" Họ muốn nhét người vào thái tử lục soái, muốn đưa con cháu làm bạn học của ta, muốn đưa ta đưa tiểu nương tử nhà họ vào đông cung chơi. Họ tưởng ta còn nhỏ không biết gì nên lừa ta."
"Những chuyện đó ta không thể đồng ý được."
"Ta tuy còn nhỏ, nhưng không phải là kẻ ngốc, là con rối cho họ thao túng."
"Tiên sinh luôn bảo ta, phải thông minh, thông minh hơn nữa, ta nhớ lời tiên sinh, bọn họ đừng hòng lừa được ta."
"Ta phải để cho tất cả mọi người biết, thái tử cũng có tiếng nói."
Vân Na nhìn Lý Hoằng thao thao bất tuyệt, nó thấy thằng bé này thật ngốc.
Rõ ràng mình chỉ hỏi một câu thôi, nó chỉ trả lời đơn giản là được, thế mà nó cứ phải nói một đống lời lải nhải, cứ như không làm thế thì nó không thông minh vậy.
May là trong lòng còn nhớ tẩu tử dặn dò nó phải đối xử tốt với Lý Hoằng, cho nên nó nhẫn nhịn đợi Lý Hoằng lải nhải xong.
Lý Hoằng vừa mới nói hết chữ cuối cùng định nghỉ lấy hơi thì Vân Na nhảy khỏi hàng rào, vừa leo lên lưng ngựa Ô Chuy ở bên cạnh vừa nói:" Trời tối rồi, ta phải về nhà, nếu không tẩu tử sẽ đánh ta."
Lý Hoằng ở phía sau gọi:" Tỷ làm sao thế hả, thế nào phải đợi người ta nói hết lời muốn nói mới được đi chứ?"
Ngựa Ô Chuy chạy nhanh như gió, Lý Hoằng chạy ra tới cửa viện tử mới nghe giọng Vân Na từ xa truyền tới:" Lần sau, lần sau đi, lần sau nhất định nghe ngươi nói hết."
Nghe câu trả lời chẳng có chút thành ý nào đó, Lý Hoằng hậm hực dẫm chân, mới nói được có một nửa, một nửa nghẹn ở trong lòng, rất khó chịu.
Bên cạnh nó không phải không có ai chịu nghe nó nói, người muốn nghe nó nói có mà xếp đầy cả Chu Tước đại nhai.
Nhưng Lý Hoằng chỉ muốn nói với Vân Na tỷ tỷ thôi, vì chỉ có nói với tỷ ấy, mình mới không cần suy nghĩ một lượt mới nói ra.
Có thể nói cho sướng khoái, muốn nói gì, nói cái đó.