Phì ... phì ....
Con ngựa mận chín phả ra từng làn hơi trắng từ cái lỗ mũi lớn, dùng vó dẫm lên mặt đứng cứng như đá.
Vân Sơ người mặc da gấu đen dày ngồi trên lưng nó, nhìn đám người mặc toàn áo lông giống thế phía dưới chân núi.
Bên cạnh là Ôn Nhu, hắn thích dùng áo lông chồn, còn dùng mũ lông chùm lên mặt, chỉ lộ ra non nửa khuôn mặt. Hắn cưỡi một con ngựa đen, thần tuấn không kém gì ngựa Ô Chuy của Vân Na.
Một kỵ binh chạy xuống dưới sườn nói, hô to:" Định Viễn tướng quân có lệnh, người Hề lập tức di chuyển tới Doanh Châu, không được trì hoãn."
Không lâu sau một ông già tóc trắng từ trong đám đông đi ra, cúi người thi lễ với Vân Sơ ở đằng xa:" Tướng quân tôn kính, người Hề từ khi sinh ra đã ở mảnh đất này, chúng tôi uống nước nơi này, ăn con thú ở nơi này, tướng quân muốn chúng tôi đi đâu?"
Vân Sơ không muốn giết người thêm nữa, nên phải kiên nhẫn nói với ông ta:" Hề vương Khả Độ Giả hơn mười năm trước đã dẫn người quy thuận Đại Đường. Thái tông hoàng đế thiết lập Nhiêu Nhạc đô đốc phủ, đồng thời lập năm châu cho năm bộ người Hề, nay triều đình muốn di chuyển các ngươi tới Doanh Châu là muốn bảo vệ các ngươi."
"Tới Doanh Châu có thể tụ họp với tộc nhân các ngươi, không cần sống ở nơi đầy băng tuyết này nữa."
"Các ngươi tới Doanh Châu rồi là con dân của Đại Đường, từ nay bất kể chăn thả, làm xe, cày ruộng đều không ai quấy nhiễu."
"Ta nói lại lần nữa, đây là chính sách tốt, không lừa các ngươi."
Ông già đau khổ nói:" Tướng quân, sóc rời cây tùng thì sao mà sống, cá rời khỏi nước chỉ có chết thôi, chim ưng không có trời cao bay liệng sao còn là chim ưng. Người Hề rời cố thổ không sống được."
"Mong tướng quân khai ân, cho phép người Hề tiếp tục ở đây chăn thả, săn bắn, đánh đàn."
Vân Sơ lạnh nhạt nói:" Các ngươi muốn chết ở đây chứ không muốn tụ họp với đại vương người Hề của các ngươi à?"
Ông già giang tay ra:" Tướng quân, xin hãy giết ta đi, nhưng hãy cho người Hề sống ở đây."
"Được rồi, để cho ta." Ôn Nhu không cho Vân Sơ nói tiếp nữa, thúc ngựa đi tới mấy bước, mở văn thư ra đọc:" Liêu Đông đạo đại tổng quản ra lệnh: Người Hề lập tức di chuyển tới Doanh Châu, không được chậm trễ."
Ông già phẫn nộ:" Tuyết lớn che lấp mặt đất, xe người Hề làm tuy tốt cũng không tìm thấy đường để đi. Trai tráng có lẽ tới được Doanh Châu, tướng quân muốn để người trẻ tuổi vứt bỏ những người già ở lại sao?"
Kỵ binh trên núi bày trận, lấy cung tên, chỉ cần đợi lệnh hạ xuống, tất cả những người này sẽ biến mất.
Người Hề nhìn thấy kỵ binh lấy vũ khí ra thì náo loạn, một đám người Hề cường tráng lập tức xông lên, kéo ông già ở quá gần về.
Ôn Nhu thấy người Hề cũng lấy vũ khí ra đối đầu, chửi thầm trong lòng, nói với Vân Sơ:" Chúng ta không cướp gia súc của họ, không cướp tài phú của họ, không đoạt nữ nhân của họ, nói chuyện tử tế rồi, sao họ không nghe?"
"Nếu để tên súc sinh Quách Đãi Phong tới đây, đám ngươi này đã chết rồi. Tại ngươi đi nói chuyện với ông ta cho nên người ta mới được nước lấn tới đấy, giết một đám thì số còn lại đã lên đường."
Vân Sơ giơ tay lên chưa hạ xuống, nhìn đội hình phòng vệ hỗn loạn của người Hề, lần nữa lớn tiếng nói:" Vua người Hề nghe đây, đây là cảnh báo cuối cùng, các ngươi theo quân Đường di dời tới Doanh Châu, nếu không giết không tha."
Vua người Hề từ trong đám đông đi ra, tay cầm cái chùy, đứng ở trên cùng giơ chùy lên:" Bọn ta không phục."
Nghe tiếng hô muốn xé rách cổ họng của hắn, Vân Sơ hạ tay, lập tức mưa tên sau lưng y vọt lên như châu chấu kéo tới.
Kỵ binh do Trương Đông Hải, Vương Đức Phát suất lĩnh ở hai cánh đổ xuống như thác lũ, đánh về phía đám người chẳng biết nên tính là chiến sĩ hay bách tính.
Ba chữ ta không phục vua người Hề hét lên hết sức chết người, Liêu Đông đạo hành quân đại tổng quản Lý Tích ghét nhất ba chữ này.
Hôm nay Vân Sơ không giết hết số người đối diện, quay trở về Lý Tích sẽ giết y.
Vân Sơ không muốn đối diện với quân pháp, đành phải có lỗi với vua người Hề thôi.
Một đám cỗ máy giết chóc toàn thân giáp trụ đối diện đám đông ô hợp, chỉ là giết chóc vô nghĩa, không phải là chiến dấu.
Vân Sơ không tham dự, đội ngũ người bất lương cũng không tham dự cuộc đồ sát này.
Ôn Nhu kéo thấp mũ xuống che mắt:" Tội gì phải khổ thế?"
Cả kẻ giết người tàn nhẫn như Chung Quỳ cũng bị cảnh tượng này cũng không tiếp nhận được:" Đây là ý nghĩa của đế quốc à?"
Vân Sơ gật đầu:" Loại chuyện này trước kia có, bây giờ có, sau này cũng vẫn có. Ngươi có thể coi đó là nhân tính."
"Vì sao không thể khiến họ yêu Đại Đường như chúng ta?"
"Thái tông hoàng đế thử rồi, kết quả sau khi ông ngự long đăng thiên, người Đột Quyết ngày xưa thần phục đã phản bội tới tám phần. Người anh minh như thế không làm được, ta cũng không biết."
Chung Quỳ nghiến răng nói:" Vậy ý nghĩa của đế quốc là gì?"
Vân Sơ lần đầu tiên gặp phải lời chất vấn thế này, y chưa bao giờ nghĩ sâu xa như vậy, mất một lúc mới lẩm bẩm như trả lời như tựa nói với mình:" Kẻ mạnh luôn khiến người ta căm ghét, sợ hãi."
Chung Quỳ có tài trạng nguyên tất nhiên nghe một hiểu mười, không hỏi nữa, học Ôn Nhu kéo mũ xuống thật thấp, che đầu, che luôn cả mắt.
Khi Trương Đông Hải và Vương Đức Phát quay lại, Vân Sơ ngửi thấy mùi máu nồng nặc trên người họ, ho một tiếng:" Thu binh về doanh, chuyện di dời người Hề đã hoàn thành."
Vương Đức Phát nói:" Có một số chạy mất rồi."
Vân Sơ lắc đầu:" Không đáng vì vài người để đại quân dừng lại ở nơi băng tuyết này lâu."
Trương Đông Hải phả ra làn hơi trắng:" Không nhổ cỏ tận gốc sẽ bất lợi với tướng quân, mạt tướng đi rồi về."
Nói rồi dẫn một trăm kỵ binh truy đuổi.
Vân Sơ dẫn quân trở về đại doanh người thành Ô Cốt, đại quân vẫn bao vây, không vội vàng tấn công.
Quân lệnh do Lý Tích đưa ra, cho nên Vân Sơ phải tới đại trướng trung quân nộp lệnh.
Vào đại trướng thì bên trong không có mấy người, Lý Tích nằm trên giường hành quân, đắp chăn lông dày, đang xem quân báo.
Thấy Vân Sơ đi vào, Lý Tích nói:" Thế tạo phản của Bách Tể không ngăn được nữa rồi, tên Hắc Xỉ Thường Chi đó khá lắm, hảo hữu Bùi Hành Kiệm của ngươi không làm gì được hắn."
Vân Sơ giao quân lệnh, không nói gì thừa thãi.
Lý Tích nhướng mắt vì tuổi già biến thành hình tam giác:" Đang cười trong lòng hả, có phải ngươi cho rằng phái ngươi đi Bách Tể mới là thích hợp nhất?"
Vân Sơ lắc đầu:" Không phải, mạt tướng thích chiến đấu dưới trướng Anh công."
"Ha ha ha, thực ra lão phu từng tiến cử ngươi, nhưng mà Lão Tô không nhận .... Ha ha ha, người ta không cần ngươi." Lý Tích cười lăn cười bò:
Vân Sơ không hiểu chuyện này buồn cười ở chỗ nào.
Quả báo đến rất nhanh, Lý Tích cười quá dữ quay sang ho khù khụ:" Đừng dứt mình ra sạch sẽ thế, lão phu già rồi, chẳng sống được mấy năm, các ngươi còn trẻ, sau này còn va chạm với nhau dài dài."
"Tiểu tử, ta nói cho ngươi biết, tạo phản chẳng vui tí nào đâu, chỉnh đốn lại giang sơn cũng chẳng hay ho chút nào. Cuối cùng ngươi sẽ phát hiện ra, dù ai làm hoàng đế kỳ thực cũng như vậy, chẳng thay đổi gì cả."