Vân Sơ chẳng hiểu vì sao Lý Tích nói với mình như thế.
Lão già này càng già càng tinh, nếu cho ông ta thêm một trăm năm nữa, Vân Sơ thấy ông ta rất có khả năng biến thành yêu quái.
Vương triều phong kiến là cái gì, Vân Sơ hiểu sâu hơn Lý Tích, từ sau khi kết thúc Xuân Thu, cái mảnh đất này không còn thứ chó gì gọi là xã hội phong kiến nữa.
Thế nào là phong kiến?
Phong thổ kiến quốc chính là phong kiến.
Từ khi Tần Thủy Hoàng bắt đầu thực hiện chế độ quận huyện, mảnh đất Trung Hoa này đã không còn tồn tại chế độ phong kiến nữa.
Toàn thiên hạ là của hoàng đế, còn phong với kiến cái gì?
Đây là gia thiên hạ.
Với cục diện Đại Đường bây giờ, mọi thứ đều tốt cả, không ai có thể lật đổ vào lúc này, ai cũng thế, vì bách tính không có ham muốn đó.
"Mạt tướng chỉ quan tâm tới Trường An thôi." Vân Sơ nói câu này rất nhiều rồi, giờ y vẫn kiên định nói thế:" Vậy nên đại soái đừng kỳ vọng quá nhiều vào mạt tướng."
Nói xong thi lễ với Lý Tích đúng lễ nghi, lui khỏi đại trướng trung quân.
Ngoài đại trướng, đại quân tụ hội, bốn phương tám hướng lều trại liên miên, một nửa tinh nhuệ Đại Đường đã ở ngoài thành Ô Cốt.
Lý Tích tiêu hao mười hai vạn đại quân của Uyên Cái Tô Văn ở thành An Thị, rồi trên đường Uyên Cái Tô Văn tới thành ô Cốt, lại giết thêm sáu vạn nữa.
Nếu có thể khiến thành Ô Cốt tiếp tục đổ máu, tâm trạng tuyệt vọng sẽ lan tới trong nước Cao Câu Ly.
Nhân lúc đại quân ở Liêu Đông, triều đình phát động quốc sách di dân, các đại lão trên triều cho rằng, chỉ có tập trung bách tính Liêu Đông vào một chỗ thì mới có thể khống chế, đồng thời phát triển được nơi này. Nếu không Liêu Đông mãi mãi là nơi nghèo khó, bần cùng.
Chính sách nói ra thì cũng tốt, có lợi cho cả đôi bên, chỉ là thực thi lại giao cho quân đội, nên Lý Tích ra lệnh, di dời không là chết, tướng sĩ thực hiện được điều này cũng chết.
Trước khi về quân trại của mình, Vân Sơ đi qua bên cạnh thành Ô Cốt xem tình hình, quân Đường chưa có bất kỳ hoạt động công thành nào, vẻn vẹn bố trí không ít máy ném đá cỡ lớn.
Về tới quân doanh thì bên trong vô cùng náo nhiệt, từng con trâu bị treo lên giá, những phủ binh từng làm đồ tể khoe tài nghệ của mình, đó là chiến lợi phẩm họ vừa kiếm được từ bộ lạc người Hề.
Hơn trăm nồi hành quân cỡ lớn bốc hơi nghi ngút, đám đồ tể xẻo thịt là ném thẳng vào nồi, chẳng rửa gì hết. Một số tên phủ binh man rợ hơn thậm chí còn xẻo lát thịt mỏng sống nguyên ném vào mồm ăn sống.
Không chỉ quân trại của Vân Sơ như thế, rất nhiều nơi đang tưng bừng như Tết.
Những bộ lạc ngoan ngoãn di cư tới Doanh Châu rất ít, nên thu hoạch của mọi người rất nhiều.
Quân đội là thế, nó vốn đại biểu cho sức mạnh hủy diệt, nếu có kẻ nói quân đội Đại Đường tới Liêu Đông khiến kinh tế dân sinh nơi này phát triển thì xé rách mồm tên đó đi, không sai được.
Nói ra lỗi cũng chẳng phải của họ, họ chỉ nhận lệnh và dùng cách mình sở trường nhất hoàn thành mệnh lệnh.
Vân Sơ tới giờ vẫn suy nghĩ lời Lý Tích nói, ông ta già lắm rồi, nên mỗi lời từ miệng ông ta nói ra không phải vô nghĩa.
Tại sao ông ta nói y nên đi Bách Tể.
Chứng tỏ ông ta bắt đầu lo tới vấn đề cai trị sau khi diệt Cao Câu Ly.
Chỉ là Vân Sơ không tiếp lời ông ta, tư tưởng khác quá xa, chẳng cách nào nói chuyện được.
Khi Vân Sở ở thành Ô Cốt làm nhiệm vụ di rời các bộ tộc nhỏ thì Khế Tất Hà Lực và Tiết Nhân Quý đánh hạ Nham Thành, Hoàn Đô, nói cách khác, nhánh quân của bọn họ đã đột phá sông Áp Lục, tiến vào dải hạch tâm của Cao Câu Ly.
Vì thế Lý Tích cũng bắt đầu động đậy, không cho thủ quân thành Ô Cốt bất kỳ cơ hội nào nữa, máy ném đá cỡ lớn không ngừng ném những tảng đá khổng lồ vào tường thành. Khi tường thành sụp đổ, mười vạn đại quân từ bốn phương tám hướng kéo vào, triển khai quyết chiến đường phố.
Người quá nhiều rồi nên chẳng tới lượt quân Vân Sơ ở hậu quân, khi y vào thành thì phát hiện tất cả mọi thứ đều được đánh dấu, tài sản này thuộc về ai. Sở bộ của Vân Sơ chẳng kiếm nổi một cái đinh.
Lý Tích tựa hồ rất thích thủ hạ của mình làm thế, sau khi tuần thị một lượt, ông ta lấy đi ba thành, còn lại tướng sĩ chia nhau.
Phá thành xong, Lý Tích còn chẳng hỏi tung tích đại tướng thủ thành, trực tiếp hạ lệnh tấn công Bạc Câu, Đại Hành, hai tòa thành duy nhất của Cao Câu Ly còn lại ở bờ nam sông Áp Lục.
Sở bộ của Vân Sơ, Quách Đãi Phong được chia tới thành Đại Hành.
Nhìn tường thành Đại Hành cao lớn Quách Đãi Phong chẳng lo làm sao công thành, mà lo thu hoạch ở đây không được nhiều, bởi hắn đi cùng tên Vân Sơ gian xảo, e bị tên này lấy hết đồ tốt.
Nên hắn thấy, tốt nhất phải hòa hoãn quan hệ với tên này, Quách Đãi Phong rất biết co biết duỗi, khách khí nói:" Vũ Sơ huynh, năm Trinh Quan thứ 22, Tiết Vạn Triệt từng thống lĩnh thủy sư công phá thành Đại Hành. Bây giờ chúng ta dù hạ được thành, tiểu đệ lo một tòa thành bị cướp bóc sạch sẽ tám năm trước, giờ cũng không khôi phục được là bao."
Vân Sơ thấy hắn hạ mình thỉnh giáo thì rộng rãi nói:" Còn nhớ năm Vĩnh Huy thứ tư ngươi xét nhà Tiết Vạn Triệt, kết quả thế nào?"
Quách Đãi Phong nói nhỏ:" Xe ngựa kéo tang vật đi suốt một ngày một đêm, riêng đồ đông đã không dưới ba vạn món."
Vân Sơ chép miệng, thành Đại Hành là nơi sản xuất đồ đồng mà, tám năm chắc là đủ bọn họ làm ra rất nhiều đồ mới rồi, nhưng chẳng thỏa mãn được lòng tham con người.
"Sau khi phá thành, các ngươi đi tiếp nhận phủ thành chủ, kho phủ, kho lương, chỉ cần để cửa cảng cho bọn ta là được."
Nói xong thấy Quách Đãi Phong vẫn nghi ngờ nhìn mình thì bực bội nói:" Vậy đổi lại, ngươi tiếp nhận cửa cảng, ta tiếp nhẫn chỗ khác."
Quách Đãi Phong há mồm, vẫn không nói ra lời, hắn cứ thấy lựa chọn thế nào thì Vân Sơ cũng gài bẫy lừa hắn.
Đầu tiên hắn không tin Vân Sơ tử tế để chỗ béo bở cho hắn, đổi ngược lại hắn cũng nghi, nhỡ tên này biết mình không tin nên kiến nghị ban đầu là mồi nhử để mình làm ngược lại thì sao?
Ngoài mặt tươi cười với nhau thì dễ, bên trong tin nhau mới là khó.
"Hay là chúng ta không lấy gì hết, chất hết đồ kiếm được rồi chia đôi?" Vân Sơ đưa ra phương án giải quyết:
Lần này Quách Đãi Phong có chút hổ thẹn chắp tay với Vân Sơ:" Vậy để tiểu đệ chủ trì công thành, vào thành trước, thế nào?"
Vân Sơ gật đầu:" Tốt lắm, vậy tại hạ phụ trách dọn dẹp ngoại vi thành Đại Hành, lược trận cho Quách huynh."
"Đa tạ Vũ Sơ huynh, tiểu đệ nợ một món ân tình rồi."
"Có cơ hội Quách huynh sẽ trả được thôi mà."
Quách Đãi Phong cười to:" Nhất định là thế."
Thấy Quách Đãi Phong định đi, Vân Sơ gọi lại:" Cách thành Đại Hành ba mươi dặm, trong một sơn cốc có ngôi chùa nhỏ tên Tiêu Môn. Chuyện này có liên quan không hay tới Đại Đường, Quách huynh nên biết trước."
Quách Đãi Phong nghi hoặc:" Liên quan thế nào?"
Vân Sơ than:" Tích hương trù của chùa Đại Từ Ân có qua lại tiền bạc với ngôi chùa nhỏ đó."