Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 554 - Q3 - Chương 064: Văn Thần Võ Tướng. (2)

Q3 - Chương 064: Văn thần võ tướng. (2) Q3 - Chương 064: Văn thần võ tướng. (2)

Quách Đãi Phong ồ lên, chùa Đại Từ Ân nổi tiếng giàu có, như thế ngôi chùa kia chắc phải béo bở lắm. Hắn cho rằng mình hiểu rồi, Vân Sơ là con riêng của Huyền Trang đại sư, cho nên y không tiện ra tay với Phật môn.

Dù là chùa miếu của Cao Câu Ly cũng không được, nếu không mang tiếng phản bội Phật môn, y sẽ mất đi chỗ dựa lớn nhất.

Nhưng Vân Sơ lại tiếc cơ hội phát tại, cho nên đành để người ngoài Phật môn như hắn hưởng lợi.

Có qua có lại, Quách Đãi Phong chủ động nói:" Nếu vậy chuyện trong thành nhường cho Vũ Sơ huynh, tiểu đệ dọn dẹp xung quanh cho."

Vân Sơ chắp tay một cái:" Nói trước, tại hạ không biết gì đâu đấy."

Quách Đãi Phong bây giờ cẩn thận lắm, nhất là ở những chuyện liên quan tới Vân Sơ:" Phải đảm bảo thu hoạch ở chùa Tiêu Môn đó hơn ở thành Đại Hành nhé."

Vân Sơ uể oải nói:" Tới khi đó ta cho ngươi một cơ hội chọn lại chiến lợi phẩm lần nữa, được chưa?"

Quách Đại Phong trầm tư:" Ta tin Vũ Sơ huynh, tốt xấu là do ta chọn."

Vân Sơ dặn:" Cẩn thận vũ lực một ngôi chùa chưa chắc yếu hơn thành Đại Hành."

Quách Đãi Phong nghiến răng:" Ta vẫn chọn chùa."

Hành quân tới nơi cách thành Đại Hành ba mươi dặm, Quách Đãi Phong tách quân mình ra.

Ôn Nhu không hiểu vì sao Vân Sơ lại lừa Quách đãi Phong đi, lòng hơi lo lắng, dù hai bên có vài xung đột, dù sao cũng là huynh đệ đồng bào:" Sẽ không chọc vào tổ ong chứ?"

Vân Sơ nói:" Tất nhiên sẽ chọc vào tổ ong rồi, nơi đó rất nhiều tiền, tiền quá nhiều là khác."

"Nơi đó có một tòa tháp ba kim đường, tháp là tháp đồng, đúc bảy tầng, mỗi tầng tháp lâu có một bức tượng phật, nặng năm vạn sáu nghìn cân. Ba tòa kim đường có sáu bức kim phật, mỗi bức nặng ba nghìn cân, diễm lệ vô cùng."

Ôn Nhu kinh ngạc:" Ngươi đã tới đây đâu, làm sao lại biết rõ thế?"

" Có một lần Vân Na tán gẫu với Huyền Trang đại sư, thấy ông sống vô cùng kham khổ, nó liền khoe mình có rất nhiều tiền tài, hỏi Huyền Trang đại sư có muốn không?" Vân Sơ từ lúc xuất quân tới giờ đây mới là lần đầu tiên nhắc tới người nhà, bất giác phát ra điệu cười xen lẫn chút bực mình cùng ấm áp, hiển nhiên vì nhớ tới bộ dạng khiến người ta bất lực của Vân Na rồi:

"Ngày hôm đó chẳng biết vì sao, Huyền Trang đại sư xua nay luôn coi tiền tài như bùn đất lại nổi tính trẻ con, tranh luận với Vân Na. Nói chút tiền tài của nó không là gì cả. Thậm chí còn nói cả tiền tài của chùa Đại Từ Ân cũng không là gì."

"Vân Na không tin, dứt khoát muốn ông ấy phải nói cho rõ ràng, ngươi cũng biết, bị Vân Na bám lấy chỉ có cách đầu hàng thôi."

"Thế rồi Huyền Trang đại sư liền kể những ngôi chùa giàu có mà ông biết cho Vân Na nghe. Trong đó có ngôi chùa Tiêu Môn này. Còn nói, ngôi chùa này nhìn tựa ẩn thế, nhưng giàu có nhất Cao Câu Ly."

"Hôm đó Vân Na về nhà, rất buồn, ta hỏi nó làm sao, nó nói ta lừa nó, nói nó là cô bé giàu có nhất thiên hạ, kết của không phải. Nó bảo người giàu có trong thiên hạ giàu lắm, còn nói tiền tài của nó còn không bằng cô bé tên Bỉ Mục Ngư."

"Ngươi cũng biết đấy, Vân Na cái gì cũng tốt, chỉ là chẳng có tí học vấn nào cả, trên đời làm gì có cô bé nào trên Bỉ Mục Ngư?"

Ôn Nhu không ngờ Vân Sơ nhớ cả mấy chuyện vun vặn thế này, từ đó có thể thấy, y thương đứa muội muội này thế nào.

Cũng lâu rồi mới thấy y nói nhiều như thế.

Vân Sơ chẳng để ý tới người khác, như đang chìm vào hồi ức vui vẻ của mình, tay còn vung vẩy minh họa:" Một lần ta gặp được Khuy Cơ đại sư, hỏi ông ấy cô bé tên Bỉ Mục Ngư là ai, ông ấy cười lăn ra đất."

"Ông ấy kể hơn 200 năm trước, Tần Vương tặng cho Cao Câu Ly vương khi đó rất nhiều tượng phật, kinh văn, di cùng còn có một tăng nhân tên A Đạo Lai."

"Tăng A Đạo Lai được Cao Câu Ly ủng hộ, xây dựng chùa Tiêu Môn ở quốc đô Nham Thành của Cao Câu Ly khi đó."

"Rồi sao đô thành của Cao Câu Ly liên tục di chuyển về phía nam, chùa Tiêu Môn cuối cùng đặt ở sơn cốc nhỏ này."

"Cô bé được Vân Na gọi là Bỉ Mục Ngư không phải là Bỉ Mục Ngư, người ta là Tị Mộc, là thiên nữ Cát Tường của chùa Tiêu Môn 50 năm trước."

"Nữ nhân đó không đơn giản, khi Tùy Dương Đế đông chinh Cao Câu Ly, đã chi viện Cao Câu Ly một vạn cân vàng, hiệu triệu thương cổ của Cao Câu Ly, Bách Tể, Tân La cung ứng vật tư lương thảo, đồng lòng kháng địch."

"Cho nên Dương Quảng mới thất bại."

"Huyền Trang đại sư mới nói chút tiền tài của Vân Na không thể so với người ta."

Ôn Nhu ồ một tiếng, tự động lược bỏ phần không quan trọng liên quan tới Vân Na, hỏi:" Chùa này qua lại thế nào với chùa Đại Từ Ân?"

"Để thuận tiện cho thương cổ Cao Câu Ly, Bách Tể, Tân La làm ăn ở Đại Đường, bọn họ có thể gửi tiền vào hương tích trù ở chùa Tiêu Môn và lấy ra ở chùa Đại Từ Ân và ngược lại."

"Đại Đường và Cao Câu Ly giao chiến, chùa miếu Đại Đường làm thế là tư thông với địch."

Vân Sơ nhún vai:" Phật và thế nhân không liên quan, Khuy Cơ đại sư nói, người ta sống trong Phật quốc, sớm nhảy ra khỏi tam giới, ngoài ngũ hành rồi."

Ôn Nhu suy nghĩ, nếu đúng như Vân Sơ nói thì ở đó có tháp đồng mấy chục vạn công, rồi tượng Phật mấy nghìn cân, những thứ này không thể hủy hoại.

Lấy được chỉ có thể dùng đại quân mang ra biển, đưa lên chiến hạm vận chuyển, mà như thế không che mắt được ai.

"Tóm lại không phải là thứ mà chúng ta đụng vào được, thế thì đừng đụng vào." Ôn Nhu luyến tiếc nói:" Thôi, chuẩn bị công thành đi, ta hi vọng tòa thành này có thể mang lại bất ngờ."

Vân Sơ cười to, tâm trạng y có vẻ rất tốt, nhìn thành Đại Hành trước mắt, hô:" Người đâu, khuyên hàng."

Thành Đại Hành không hàng.

Thủ tướng thành Đại Hành là Dương Cảnh.

Hắn không thủ thành mà dẫn binh ra ngoài cùng Vân Sơ ác chiến hai canh giờ, kết quả không địch nổi Định Viễn tướng quân dũng mãnh, thế là kéo quân chạy mất.

Không phải là hắn muốn đánh với Vân Sơ, mà là hắn muốn vờ vịt chút rồi bỏ chay, chỉ là phía hắn muốn chạy cùng phía với chùa Tiêu Môn.

Dương Cảnh cố chấp muốn chạy sang bên trái, Vân Sơ nhất định muốn hắn chạy bên phải, hắn không chịu, thế là đánh nhau.

Khi Vân Sơ sắp giết hết nửa quân của Dương Cảnh, hắn đành phải chạy theo hướng Vân Sơ muốn, hắn không ham đánh, Vân Sơ lại chơi thật, còn không đi thì mạng mình nguy mất.

Đánh bại Dương Cảnh rồi quan viên Cao Câu Ly trong thành liền mang ấn tín, sổ sách ra đầu hàng.

Thành chủ tên Cao Văn trước kia ông ta là thành chủ của thành Ô Cốt, sau khi thành Ô Cốt bị phá tới đây, mới làm thành chủ hai ngày.

Vân Sơ không giống đám tướng quân khác thích hạ nhục người đầu hàng, thường y sẽ đối xử tử tế, người ta đã đầu hàng mà còn sỉ nhục, nói không chừng hận dâng lên trong lòng, tự hận sinh dũng thế là xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Giống tên ngốc Bùi Hành Kiệm làm ở Bách Tể.

Tới phủ thành chủ Vân Sơ giờ là chủ nhân hết sức khách khí lấy quán quán trà ra chiêu đãi Cao Văn.

Sau một loạt tài nghệ pha trà hoa cả mắt, Vân Sơ cởi chiến giáp mặc trang phục văn sĩ, thể hiện văn nhã khó ai sánh bằng.

Y tự mình rót trà cho Cao Văn, cảm thán:" Sứ quân đừng lo, hưng quốc, vong quốc là đại thế thiên hạ, chúng ta chỉ tận lực là không phải thẹn với lòng."

"Gia quốc thiên hạ xuất hiện không dứt, không làm được quan viên Cao Câu Ly, vị trí ở Đại Đường vẫn còn đang đợi."

"Sĩ tộc chúng ta sẽ sinh sôi không ngừng, vĩnh viễn không đoạn tuyệt."

Bình Luận (0)
Comment