Cao Văn tuổi mới trên bốn mươi mà khóe miệng và dưới mắt đầy những nếp nhăn, khiến người ta cảm giác ông ta mệt mỏi và thương cảm lạ thường. Ông có một chiếc mũi thẳng cao, gương mặt thon dài thanh tú, da dẻ mịn màng rõ ràng là người quen hưởng vinh hoa phú quý. Thất bại chóng vánh hai lần liên tiếp, ông ta không còn chút ý chí phản kháng nào nữa.
Có điều ông ta là người có thể diện, tất nhiên là không lập tức cúi đầu quy thuận, uyển chuyển biểu đạt:" Mỗ tài chí tầm thường, nay liên tiếp thất bại, lòng tàn ý lạnh, chỉ muốn sống cuộc đời nhàn vân dã hạc, canh độc truyền gia."
Vân Sơ lại khuyên giải:" Sứ quân tài đức như thế, lại mai một chốn hoang vu, thối nát cùng cỏ cây, há chẳng phải uống phí lắm ru?"
"Nay Cao Câu Ly chiến hỏa liên miên, tiếng than khóc dậy đất, dù không nghĩ cho bản thân, cũng nên nghĩ cho con cháu, mưu thái bình cho bách tính chứ?"
Cao Văn thái độ kiên quyết, uống hết trà xin Vân Sơ dùng xích sắt trói mình lại đưa diễu phố.
Vân Sơ đồng ý, giao cho Ôn Nhu toàn quyền giúp Cao Văn tạo thành hình tượng chí sĩ trung liệt, kiên trinh bất khuất, dù đối diện với đồ đao cũng không chớp mắt.
Sau đó chí sĩ coi mạng mình như cỏ rác này vì không chịu nổi hành vi tàn bạo của quân Đường, vì nghĩ cho bách tính mà cúi đầu.
Đúng thế, Vân Sơ không cho rằng mình hiểu sai ý Cao Văn, đầu hàng địch là vết nhơ không thể xóa bỏ với một văn sĩ, nhưng nếu vì bách tính, lại trở thành hành động vĩ đại ...
Sông Áp Lục chảy cuồn cuộn về phía nam, bạch hạc kêu vang trên chín tầng trời, mặt trời tựa từ Bột Hải dâng lên, thủy triều lên rồi xuống, sử sách sáng rực sẽ hiểu cho nỗi khổ tâm của Cao Văn.
Thế là Vân Sơ có được một tòa thành hoàn chỉnh.
Trong tòa thành đó, bách tính vẫn sống bình thường, quan phủ vận hành bình thường, thương cổ mua bán bình thường. Chỉ là trên đường phố xuất hiện đám người bất lương rõ ràng không phải người Cao Câu Ly mà thôi.
Những người bất lương này không trộm không cướp, mua bán trả tiền, chỉ là quy củ hơi nhiều, trước khi trời tối sẽ giới nghiêm.
Trời sáng, cuộc sống vẫn diễn ra đều đặn, chỉ là cứ thi thoảng trong thành lại có nhà nào đó biến mất, cửa hiệu nào đó đóng cửa. Có điều không gây ảnh hưởng gì cả, vì theo thân tín Cao Văn truyền ra, vị thành chủ thân ở Đường, lòng ở Cao Ly đã lén thả cho một số người trốn khỏi thành.
Vân Sơ nghiêm cấm quân sĩ ra đường cướp bóc.
Mới đầu Trương Đông Hải, Vương Đức Phát cực kỳ bất mãn, trận đánh này bọn họ đâu phải không đổ máu, không có huynh đệ tổn thất, việc gì phải khách khí chứ? Khi Vân Sơ dẫn họ tới khố phòng cực lớn đầy ăm ắp, hai người quỳ xuống vả miệng, thề thốt sau này tuyệt đối không nghi ngờ bất kỳ mệnh lệnh nào của tướng quân.
Vương Đức Phát thần phục hoàn toàn, còn Trương Đông Hải lại sợ hãi tột độ.
Khiến cho sau khi về chỗ ở, hắn cầm bút lên rất lâu không viết nổi một chữ, vì hắn không biết hành vi của Vân Sơ đúng hay sai.
Nhất là khi hắn chứng kiến tòa thành hơn hai vạn người Cao Câu Ly này có thương gia bán quân nhu cho quân Đường phục vụ đông chinh, trên cảng có dân phu theo chỉ lệnh của quan phủ, tháo rỡ vật tư trên thuyền lớn của thủy sư Đại Đường.
Hắn thấy trí tuệ của mình không đủ dùng nữa, không sao miêu tả được cảnh này.
Nếu bảo hắn nói ra cảm giác thì hắn có thể nói ngay, hắn cảm giác mình đang ở trong châu phủ của Đại Đường chứ không phải tòa thành địch vừa bị khuất phục.
Sao có thể thế được?
Vân Sơ còn hạ thuế trong thành xuống, thương thuế một phần mười bảy, nói là để cho đồng bộ với chính sách của Đại Đường.
Hắn thấy Vân Sơ và Cao Văn ở đại sảnh cùng nhau thương lượng, làm sao để khai thác thương mại ở thành Đại Hành, chủ đề quan trọng là có nên tiếp nhận thuyền của người Oa không?
Ý kiến của Vân Sơ là thành Đại Hành nằm ở lối ra biển của sông Áp Lục, gió biển mạnh, bất lợi cho nông tang, nên tích cực khai thác hải cảng.
Cao Văn lo lắng mở cảng tiếp nhận thương thuyền bốn phương sẽ làm mất trị an, vì ra biển thương nhân hay hải tặc, rất khó phân biệt ...
Đó là một cảnh tượng quan viên thảo luận bình thường, không có chuyện bên nào chèn ép bên nào.
Trương Đông Hải hoang mang bước ra đường nhìn cảnh đường xá không mấy tấp nập nhưng bình yên. Một đứa bé mải nô đùa đâm vào hắn, thiếu phụ chạy sau đuổi theo nhi tử vội bắt lấy rồi xin lỗi vị tướng quân mặt giáp Đại Đường này, không hề tỏ ra sợ hãi.
Nhưng hắn thì sợ thực sự, bần thần nhìn theo thiếu phụ đó đi xa, nếu bốn xung quanh là lửa đỏ rừng rực, la hét kêu gào khắp nơi thì hắn còn thản nhiên tiếp nhận hơn thế này ...
Hắn phải nói gì với hoàng đế bây giờ, hắn còn chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Khi Vân Sơ và Cao Văn đảo thảo luận ở chính vụ đường thì Kim Nhu Như bước vào, không khí liền trở nên ám muội, Cao Văn ho một tiếng chủ động rời đi. Ông ta nhìn thấy sự u oán vô tận trong đôi mắt long lanh nước của mỹ nhân.
"Sao các ngươi biết sự tồn tại của chùa Tiêu Môn?"
Kim Nhu Như chẳng chút khách khí, lấy ấm trà trên bàn Vân Sơ tự rót tự uống.
Có thể do uống hơi gấp, nàng ho mấy tiếng, làm ít nước khóe miệng chảy ra, qua cái cổ trắng nõn thanh thoát, tới chỗ sâu khó lường.
Vân Sơ hoang mang:" Chùa Tiêu Môn à? Lần đầu tiên ta nghe thấy."
Kim Nhu Như phẫn nộ:" Ngươi không biết vì sao ép Dương Cảnh nam hạ?"
Vân Sơ vẫn bình tĩnh nhương gương mặt xinh đẹp, trông kiểu trứng ngỗng như nữ nhân Hàn Quốc đời sau, hơi tròn một chút, má cũng hơi bầu bầu, khiến vẻ đẹp của Kim Nhu Như trông thuần khiết, chất phác:" Ta thực sự không biết, nếu hắn thích đi bên trái thì ta ép hắn đi bên phải, chẳng qua là tên nô phó, vì sao ta phải chiều ý hắn? Không phải quân truy sát là nể mặt cô rồi."
"Được, vì sao ngươi cho sợ bổ Quách Đãi Phong tách ra mà không hỏi tới?"
"Bớt một người tranh công, cô thấy là chuyện tốt hay xấu? Với lại Quách Đãi Phong là chủ tướng một quân, tuy lần này theo ta làm phó, nhưng không chịu sự tiết chế của ta, hắn đi đâu ta không quản nổi."
Kim Nhu Như đau thương:" Một ngôi chùa ẩn thế vậy mà bị diệt trong binh tai, bao nhiêu cao tăng đại đức máu chảy thành sông. Vân Sơ, ngươi xem như là một nửa người phật môn, ngươi không đau lòng sao?"
Vân Sơ thở dài vỗ tay, lập tức có thân binh đi vào, y lấy ấn tín Định Viễn tướng quân đưa cho thân binh:" Tới chỗ Quách Đãi Phong, bảo hắn không được tùy tiện giết chóc. Ngoài ra nếu có tăng nhân còn sống thì đưa tới thành Đại Hành."
Thân binh nhận lấy ấn tín rời đi, Kim Nhu Như giọng thảm thiết:" Nơi đó nào còn chúa miếu, nào còn tăng nhân sống sót, Quách Đãi Phong vì chút tiền tài mà xua quân tắm máu chùa Tiêu Môn, nay chỉ còn thi hài bên đống đổ nát."
Vân Sơ thở dài, rót cho Kim Nhu Như một chén nước:" Chuyện đã thế, biết làm sao?"
"Rút binh về đi, ta phải thu gom hài cốt cho những cao tăng đó."
Lúc này Ôn Nhu đi vào, thì thầm bên tai Vân Sơ vài câu, sắc mặt Vân Sơ lập tức biến đổi, giọng kìm nén:" Cô dám lửa ta."
Sắc mặt Kim Nhu Như còn thay đổi nhanh hơn, từ đâu thương thành kiêu ngạo đắc ý, cười to:" Ngươi tự cho mình là thông minh, kết quả ngu không gì bằng. Tiền tài của chùa Tiêu Môn trong tay ta, bảo vật trong chùa thì thuộc Quách Đãi Phong, ngươi chỉ được một cái thành trống, tư vị thế nào?"