Vân Sơ uống một ngụm trà, trấn định trở lại, mắt nhìn chằm chằm Kim Nhu Như đang đắc ý tới không còn coi ai ra gì, đột nhiên trịnh trọng thi lễ:" Nhạc Lãng quận chúa ..."
Không đợi Vân Sơ nói hết, Kim Nhu Như kiêu ngạo ngẩng cao đầu:" Nhạc Lãng công chúa."
Vân Sơ không tranh cãi vì một cách xưng hô, tiếp tục nói:" Ta nghĩ khi Quách Đãi Phong đánh tới Tiêu Môn là lúc cô đang giết chóc cướp bóc trong chùa chứ gì?"
"Cô không đích được hắn, gọi Dương Cảnh đang vơ vét thành Đại Hành tới cứu viện. Nhưng Dương Cảnh bị ta ép chạy hướng khác, quỷ kế của cô không thành, cô vội vội vàng vàng chạy tới đây định lừa ta, để ta gọi Quách Đãi Phong về, cho cô lấy đi bảo vật trong chùa? Đúng không?"
Kim Nhu Như hứ một tiếng:" Ngươi biết rồi thì sao nào, cơ hội phát tài của ngươi mất rồi, tiền tài của thành Đại Hành và chùa Tiêu Môn đã thuộc về ta. Ta tới đây để cười vào mặt ngươi."
Vân Sơ thở dài không bận tâm tới lời khiêu khích này, càng không hứng thú muốn biết cô ta tới đây để làm gì, lần nữa chắp tay:" Cung tiễn Nhạc Lãng quận chúa."
Kim Nhu Như thấy thái độ y dứt khoát như thế, bặm môi ai oán:" Ngươi đúng là không thích ta chút nào sao?"
Vân Sơ hít sâu như đau răng:" Nam nhân muốn ngủ với nữ nhân xinh đẹp là thiên tính, vấn đề nằm bên một nữ nhân xinh đẹp không dám nhắm mắt thì thảm quá."
"Ngủ với lão bà vẫn hơn, ở trước mặt nàng ấy, ta ngủ như lợn chết cũng không thành vấn đề."
Kim Nhu Như tủm tỉm cười:" Nhưng ta có thể đem lại cho ngươi nhiều thứ, không phải chỉ ở trên giường đâu."
Vân Sơ gãi đầu:" Uống rượu với cô có thích bằng uống với Địch Nhân Kiệt không? Tán gẫu với cô có khoan khoái bằng tán gẫu với Ôn Nhu không? Đánh nhau với cô có tận hứng như đánh nhau với Chung Quỳ không?"
"Cô trừ thân thể xinh đẹp ra thì chẳng còn gì, cái đó ta lại chẳng dám hưởng thụ, vì thế cung tiễn quận chúa."
Kim Nhu Như không ngờ Vân Sơ nói thế dậm chân tức tối rít lên:" Đồ võ phu thô bỉ vô vị."
"Mỗ gia đứng thứ chín khoa tiến sĩ." Vân Sơ chỉ Ôn Nhu:" Hắn thứ sáu."
Lại chỉ Chung Quỳ ôm thanh đao đứng trong góc như tượng:" Hắn ghê hơn, trạng nguyên đấy."
Kim Nhu Như thấy Vân Sơ bắt đầu giả ngây giả dại thì không thèm nói nữa, phất tay rời đi.
Chung Quỳ mặt âm trầm lên tiếng:" Giữa vòng vây ba tám vạn đại quân, cô ta làm sao mà vận chuyển số tiền tài lớn đó đi được."
Vân Sơ và Ôn Nhu nhìn nhau không đáp, nữ nhân đó quan hệ quỷ dị với các phía, cái gì cũng có thể xảy ra.
Ôn Nhu vỗ tay, tức thì có tám người bất lương khiêng bốn bức tượng phật nhỏ vào, nói:" Quách Đãi Phong tạ lễ ngươi đó."
Còn chưa biết xử lý thứ tang vật nóng tay này thế nào thì có lính truyền lệnh vội vàng chạy tới cổng, hô to:" Liêu Đông đạo hành quân đại tổng quản cách thành Đại Hành mười lăm dặm, Định Viễn tướng quân mau ra đón."
Vân Sơ và Ôn Nhu kinh hãi, vì Lý Tích vào lúc này không nên xuất hiện ở thành Đại Hành mà phải dẫm lên mặt băng vượt sông Áp Lục rồi chứ? Lại nghĩ chuyện Kim Nhu Như có thể đi lại ở đây như chốn không người, bảo họ không liên quan tới nhau thì ma cũng chẳng tin.
Để Chung Quỳ lại giữ thành, hai người vội vàng dẫn người bất lương cưỡi ngựa đi nghênh đón.
Khi bọn họ tới Hạc Trớ Sơn cách đó mười lăm dặm thấy bốn quân trại, tức là Lý Tích mang tới thành Đại Hành ít nhất hai vạn quân.
Hai người báo danh vào doanh trại, tới đại trướng không ngờ thấy Quách Đãi Phong ưỡn ngực đứng đó, tên này không còn bộ dạng ủ ê hận đời trước kia, lúc này ở bên Lý Tích vênh váo cực điểm.
Trên bàn trước mặt Lý Tích đặt pho tượng bồ tát bằng vàng, cực kỳ tinh xảo, là tượng Đại Thế Chí bồ tát.
Lý Tích đi vòng quanh bức tượng vàng, tấm tắc mãi, thấy Vân Sơ vào, chỉ bức tượng hỏi:" Cái này gọi là gì?"
Vân Sơ chắp tay:" Bẩm đại soái, là Đại Thế Chí bồ tát, là vị phật vô thượng của thế giới tây phương cực lạc, cùng với Phật A Di Đà và Quan Thế Âm bồ tát được gọi là Tây Phương Tam Thánh."
"Ngươi biết gì về chùa Tiêu Môn?"
"Mạt tướng không biết gì cả."
Quách Đãi Phong nghe vậy thì thầm thở phào. Lý Tích sờ hoa sen trong tay bồ tát:" Vậy công lao này không liên quan tới ngươi."
"Lão phu nghe nói ngươi vào thành Đại Hành, không tơ hào tiền tài bách tính, không giết chóc? Vì sao?"
Vân Sơ chắp tay:" Mạt tướng muốn biến thành Đại Hành thành nơi tiếp tế cho đại quân thông qua thủy sư, nên cần hoàn cảnh ổn định."
Tả vệ tướng quân Cảnh Nguyên Vũ chẳng nóng chẳng lạnh nói:" Nếu Định Viễn tướng quân am hiểu trị dân, không bằng ở lại giữ đường lui, như vậy mọi người có thể yên tâm mạnh dạn tiến về phía trước rồi."
Lý Tích tủm tỉm cười nhìn Vân Sơ:" Ngươi thấy sao?"
Vân Sơ chắp tay:" Tuân lệnh đại soái."
Lý Tích xua tay:" Đây không phải quân lệnh, chỉ đang thương lượng với ngươi thôi."
Vân Sơ chắp tay lần nữa:" Đại soái không cần thương lượng với mạt tướng, đại soái cứ hạ lệnh, mạt tướng ắt tuân theo."
Lại có tướng lĩnh bước ra:" Giao sau lưng cho Định Viễn tướng quân, mạt tướng rất yên lòng."
Lời này được không ít người tán đồng, xuất phát từ tâm lý kỳ diệu, việc Vân Sơ hạ thành Đại Hành không cướp phá giết chóc khiến nhiều người không thoải mái. Ngươi định thể hiện cái gì đây, muốn ra vẻ khác biệt à?
Lý Tích muốn thử Vân Sơ một chút, không ngờ thành thế này, nửa ngày trời không nói gì:" Vậy công lao diệt quốc không có phần của ngươi, vinh quang phong hầu trên lưng ngựa cũng không có nữa rồi."
Vân Sơ mỉm cười:" Mạt tướng còn trẻ, cơ hội hẳn vẫn còn."
Đám tướng lĩnh cười gằn, Lý Tích thấy vậy thì không khuyên nữa:" Ở dưới trướng lão phu, quan trọng là biết tranh, ngươi không tranh, lão phu không liếc ngươi một cái."
"Nếu đã thế, lão phu bổ nhiệm ngươi làm Ô Hành đạo tổng quản, phụ trách thu gom lương thảo vật tư ở Ô Hành."
Vân Sơ nghiêm mặt nói:" Mạt tướng tuân lệnh."
"Truy trọng doanh đặt ở thành Đại Hành."
"Vâng!"
Vân Sơ nhận lệnh xong lùi về đứng bên cạnh Ôn Nhu, khép mắt dưỡng thần, không nghe không hỏi tới chuyện xung quanh nữa, cũng chẳng bận tâm thái độ người khác với mình.
Lý Tích nói với Quách Đãi Phong:" Một tháp ba kim đường phải đảm bảo hoàn chỉnh, đợi thủy sư tới nơi, đưa hết về Trường An, không được có tổn hại."
Quách Đãi Phong ngớ ra:" Mạt tướng đã tháo rỡ một ít."
Lý Tích lạnh giọng:" Đó là thứ ngươi đụng vào được à?"
Quách Đãi Phong cuống lên:" Khi mạt tướng tới chùa Tiêu Môn thì gặp phải một đám người Cao Câu Ly đang cướp bóc đốt phá trong đó, mạt tướng anh dũng chiến đấu, đuổi đám người đó đi, mới giữ được số bảo vật này, bất kể thế nào xin đại soái ..."
Không đợi Quách Đãi Phong nói hết, Cao Khản bước ra đá một phát:" Lập công còn chưa đủ à?"
Đám người Cao Câu Ly đó đã lấy đi hết tiền tài trong chùa, ngoài một tháp ba kim đường này, hắn không có gì nữa, nếu phải mang hết về Trường An, không phải hắn trắng tay sao?
Nếu bình thường đây đất nhiên tính là một công, nhưng đông chinh thắng lợi, tướng sĩ ban sư về triều vô số kỳ công đợi phong thưởng.
So với công lao đó, chút công này của hắn chẳng là gì.