Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 557 - Q3 - Chương 067: Mảnh Đất Hoàng Kim. (1)

Q3 - Chương 067: Mảnh đất hoàng kim. (1) Q3 - Chương 067: Mảnh đất hoàng kim. (1)

Rời đại trướng Vân Sơ đi tìm Quách Đãi Phong trả lại bốn bức tượng Phật cho hắn.

Quách Đãi Phong nhìn thấy tượng Phật bằng vàng, không khỏi nghĩ tới lúc mình dẫn quân tìm thấy những pho tượng vàng lấp lánh này, tướng sĩ nhảy nhót ca tụng hắn anh minh.

Bây giờ chẳng còn gì nữa, tháp đồng bị rỡ ra cho lên thuyền lớn, tượng phật cũng bị công tượng bọc lại đưa lên thuyền.

Mắt nhìn mông đồng cự hạm rời đi, Quách Đãi Phong ngồi bệt xuống bãi cát vàng, hắn thấy, hình như mình đúng là kẻ vô tích sự.

Vân Sơ không tiếc nuối như thế.

Bây giờ y đang bận xác định phạm vi quyền lực của Ô Hành đạo hành quân tổng quản, tên như nghĩa, y quản hạt khu vực thành Ô Cốt và thành Đại Hành.

Hành quân tổng quản tức là chẳng những quản hạt bách tính, mà cả quân đội ở đây. Quân đội thì dễ rồi, một đạo quân lệnh hạ xuống, kẻ nào bất tuân, y cho cuốn xéo hết. Còn bách tính thì có chút vấn đề, người ở đây thù quân Đường, y không thể trực tiếp ra mặt, cần một người đại diện cho mình, vì thế Vân Sơ tìm Cao Văn.

Cao Văn là hoàng tộc Cao Tàng.

Nhưng hoàng đế nay đang bị Uyên Cái Tô Văn nuôi như lợn ở Bình Nhưỡng, đó là lý do vì sao Cao Văn không có nhiều gánh nặng khi phản bội Cao Câu Ly.

Cao Văn cũng không muốn gánh tiếng phản bội, vì thế nhờ ông ta tích cực tuyên truyền, một tư tưởng mới hình thành trong khu vực y quản hạt.

... Chúng ta không phản bội Cao Câu Ly, chúng ta chỉ muốn giết gian tặc Uyên Cái Tô Văn, cứu Cao Tàng vương.

Vân Sơ không để ý tới biến hóa nhỏ trong tâm lý người Cao Câu Ly, lúc này y chỉ muốn cứu người, hai tòa thành Ô Cốt, Bạc Câu bị quân đội Đại Đường vơ vét sạch rồi, nếu kệ bọn họ, họ sẽ chết đói chết rét bởi mùa đông khắc nghiệt.

Chiến tranh tất nhiên là phải giết càng nhiều càng tốt, nhưng khi thắng bại đã rõ ràng, chuyện bên thắng nhất định phải làm là cứu dân.

Ngươi muốn truy cùng diệt tận à? Muốn giết chó gà không còn à?

Để lại một mảnh đất không người vậy chiến thắng để làm gì?

Mặc dù thù hận do giết chóc gây ra rất khó hóa giải, nhưng thân là quan phủ, vốn là tiêu điểm thù hận của rất nhiều người. Cho nên không cần để ý, chỉ cần ngươi nộp thuế, không đem thù hận thành hành động, ta vẫn coi ngươi là con dân.

Thành Ô Cốt và Bạc Câu đã bị san thành bình địa, giờ chỉ còn những người Cao Câu Ly như cô hồn dã quỷ lang thang trên đống đổ nát, hi vọng tìm được chút lương thực sót lại, hay tấm vải che bớt cái lạnh.

Khi bọn họ tuyệt vọng đợi cái chết thì Cao Văn mang lương thực và quần áo cũ tới.

Ông ta vẫn ăn mặc kiểu quan viên Cao Câu Ly, tới nơi rồi không nhiều lời, tập trung mọi người lại, đốt đống lửa to, đắp chiếc áo cũ lên người họ, cho họ thức ăn. Không cần lời lẽ hùng hồn, không phải hứa hẹn thề thốt, ông ta lặng lẽ đi khắp nơi làm đi làm lại chuyện này.

Thế là dần dần người Cao Câu Ly như tìm được dê đầu đàn, tự động theo sau lưng ông ta.

Cao Văn đi quanh thành Ô Cốt, Bạc Câu mười bảy ngày, thấy không còn lưu dân nữa, liền dẫn dòng người dài dằng dặc về thành Đại Hành.

Lúc này trong thành Đại Hành có rất nhiều căn nhà trống, hơn nữa đều là những hào trạch lớn xa hoa.

Chủ nhân của những hào trạch này là đám người vô sỉ, khi thành Đại Hành bị phá, bọn chúng mang kiều thê mỹ thiếp, mang gia tài kếch xù bỏ chạy. Chỉ để lại bọn họ, những người không có tiền, cho người Đường ức hiếp.

Cao Văn đại nhân muốn an bài lưu dân vào những căn nhà đẹp đẽ kia, nhưng bách tính thành Đại Hành phản đối dữ dội.

Bằng vào cái gì chứ, đám người kia chạy rồi, những hào trạch kia phải là của họ, họ chưa được vào ở, đâu tới lượt đám người ở đâu tới ở, không cho.

Các ngươi là lưu dân, tùy tiện làm cái lán mà ở là được, không được ở trong những hào trạch đó.

Cao Văn tiến thoái lưỡng nan, vì sự do dự đó khiến lưu dân và người bản địa mâu thuẫn ngày một gay gắt.

Tới khi xảy ra một vụ ẩu đả quy mô lớn, tử thương trăm người, quân đội Đại Đường xuất hiện dùng ngăn cản cuộc ẩu đả này.

Vị trưởng sử trẻ của người Đường tìm ra nhân vật chủ yếu của hai bên, đánh một trận, yêu cầu bọn họ thương lượng ra phương án khả thi với hai tiền đề.

Một, lưu dân phải có nhà ở.

Hai, phải nghĩ tới lợi ích cư dân đương địa.

Đám thủ lĩnh đem những cái mông máu me cùng Cao Văn thương lượng.

Phương án là chia cắt những hào trạch của nhà giàu ra, cho cư dân đương địa ở, người chuyển vào hào trạch ở thì nhường nhà cho lưu dân.

Thế là thành Đại Hành vốn chỉ có hai vạn ba nghìn người, trong thời gian ngắn thành một tòa thành lớn tới năm vạn nhân khẩu.

Tất nhiên vẫn có người phải ở trong lán, nhưng đều là căn nhà xây không tệ, hơn nữa quan phủ còn hứa sẽ dần dần giải quyết nơi ở cho tất cả mọi người.

Có nơi ở rồi, tiếp theo là vấn đề cái ăn.

Quân Đường triển khai rầm rộ hoạt động làm công nhận phát chẩn.

Chỉ cần là người không có cái ăn trong thành, tới bến cảng xây dựng công trình, kho bãi, người Đường sẽ cung cấp lương thực cho họ, tuy không no, song ấm bụng là không thành vấn đề.

Còn bách tính trong thành, bọn họ nhận được rất nhiều đơn đặt hàng quân nhu, vì không đủ người làm việc, họ phải thuê cả lưu dân.

Nếu một tòa thành sâu trong biên cảnh Đại Đường, đây là vấn đề nan giải, nhưng ở tòa thành quản lý bán quân sự này, mọi chuyện diễn ra rất thuận lợi.

"Tình hình hiện giờ tương đối ổn định, lưu dân vốn có mâu thuẫn không thể điều hòa với quân Đường, giờ chuyển hóa thành mâu thuẫn với cư dân bản địa. Mâu thuẫn giữa cư dân bản địa với người Đường đang có thay đổi tốt đẹp."

"Chúng ta từ những người chiếm lĩnh thành người điều đỉnh, phán định công chính ở nơi này."

"Tiếp theo là phải để lưu dân nảy sinh tình cảm với tòa thành này, đồng thời dưới tình huống có ngoại địch, đoàn kết với cư dân đương địa, nhất trí đối ngoại. Như thế quy hoạch với tòa thành này sẽ hoàn thành."

"Ta tin ngày đó sẽ tới, chỉ cần thời gian."

Nghe Ôn Nhu trình bày kế hoạch xong, Vân Sơ quay sang Chung Quỳ:" Ở cảng sao rồi?"

Chung Quỳ mặc áo lông che kín người, đứng đâu cũng lù lù như con gấu, nhưng làm người ta bớt sợ hơn nhìn cái mặt thật của hắn. Vì khuôn mặt hung bạo này ít người liên hệ tới trí tuệ của hắn, nhưng hắn làm việc luôn gọn gàng đâu ra đó:" Kế hoạch làm bốn cầu tàu, hiện đang lấn biển, do mùa đông, chỗ biển nông có băng, nên tiến độ không tốt lắm. Thuộc hạ tin tới mùa xuân sẽ có kết quả tốt."

Vân Sơ gật gù hài lòng, lại nhìn Trương Đông Hải, Vương Đức Phát:" Ước thúc phủ binh, bọn họ đã có nhiều hơn thứ đáng có rồi, thế nên ta muốn họ giữ quy củ, nơi này sẽ là châu phủ của Đại Đường. Làm được không?"

Vương Đức Phát cười nịnh:" Các huynh đệ trong tay có tiền, tất nhiên sẽ giữ quy củ ạ, chuyện lấy vài đồng ra để giải quyết, ai còn mạo hiểm để bị ăn quân côn làm gì? Tướng quân cứ yên tâm."

Trong năm người chỉ có Trương Đông Hải không nói năng gì, sắc mặt cũng không ổn.

Vân Sơ nhắc:" Trương đô úy không có gì cần nói sao?"

Bình Luận (0)
Comment