Trương Đông Hải hơi giật mình, cười lấp liếm:" Đây không phải sở trường của thuộc hạ, không có gì để nói."
Vương Đức Phát cười ha hả vỗ vai Trương Đông Hải:" Ta cũng chỉ biết chém giết, cái khác không hiểu, nhưng ta tin chỉ cần đi theo tướng quân nhất định đầy túi trở về."
Trương Đông Hải nhìn Vương Đức Phát cười như thằng ngốc, gian nan gật đầu với hắn.
Vân Sơ tiếp tục nói như không có chuyện gì xảy ra:" Ta đã chuẩn bị sản nghiệp cho mọi người ở đây, nếu có người tin tưởng trong nhà thì mau viết thư cho họ, theo thủy sư tới tiếp nhận."
Trương Đông Hải run một cái, hỏi gấp:" Tướng quân, chẳng lẽ chúng ta sẽ gây dựng nơi này lâu dài?"
Vân Sơ cười giọng nói đầy hào hứng:" Phải xem ý nguyện của triều đình, nếu triều đình thực sự muốn phát triển bốn quận Liêu Đông, thành Đại Hành sẽ thành dải đất hoàng kim. Mọi thứ sản xuất ở Liêu Đông, đều phải qua nơi này để tới Trường An."
"Nếu được ta muốn xin triều đình cho thành lập thị bạc ti ở đây, nếu người tới sau này không quá tham lam, nơi này chỉ dựa vào thuế thu cũng đã vượt qua rất nhiều châu quận. Còn có thể chi viện Doanh Châu, giám thị Doanh châu, nếu Doanh Châu có chuyện, thành Đại Hành có thể dùng làm căn cứ tấn công hoặc là đường rút, đều tốt cả."
Trương Đông Hải rất hâm mộ Vương Đức Phát.
Người này khi có chiến sự thì đánh trận, khi không đánh trận thì nghĩ tới kiếm tiền, mà Định Viễn tướng quân lại vừa biết trận lại giỏi kiếm tiền.
Gặp tướng quân như thế, Vương Đức Phát tất nhiên lẽo đẽo theo sau như chó, chẳng cần nghĩ gì.
Đầu óc tên đó đơn giản, chỉ cần tương quân không dẫn hắn đi tạo phản, chuyện khác bảo sao hắn nghe vậy.
Quân công kiếm được rồi, tiền cũng có rồi, cái công diệt quốc gì đó chẳng liên quan tới tướng lĩnh nhỏ xíu như hắn. Tướng quân không bận tâm, hắn cũng chẳng muốn leo tường thành để bị nước vàng xối vào mặt.
Giờ tướng quân lại an bài sản nghiệp cho, Vương Đức Phát quyết định đưa đệ đệ của tiểu thiếp tới làm chưởng quầy.
Trương Đông Hải thì khác, vì trừ thân phận chiết trùng đô úy, hắn còn là hạt kỵ của Bách kỵ ti, thân mang hoàng lệnh bí mật.
Từ góc độ quân nhân, Định Viễn tướng quân là vị tướng quân tốt nhất hắn gặp được trong mấy chục năm chinh chiến.
Nhưng ...
Vị tướng quân này … cái đầu chẳng đọc được mấy quyển sách của hắn không hiểu nổi.
Trên chiến trận thì không có vấn đề gì, nhưng chuyển sang văn trị thì ngày tháng đau khổ của Trương Đông Hải cũng tới. Rõ ràng là tướng quân làm việc không giấu diếm gì hắn, nhưng hắn không hiểu tướng quân đang làm gì, nên hắn giật mình thon thót.
Bút lông bị Trương Đông Hải ngậm trên miệng đã lâu lắm rồi, giấy trên bàn vẫn chưa có lấy một chữ ... À, có hai giọt mực nhỏ xuống.
Trương Đông Hải đập đầu xuống bàn mấy cái, khẽ gầm trong cổ họng:" Hôm nay rốt cuộc tướng quân nói cái gì?"
Khi Trương Đông Hải đang dày vò bản thân thì Ôn Nhu đẩy cửa bước vào, cười nói:" Còn chưa viết thư về nhà xong à? Ừ, thong thả, ta nghĩ mãi mới xác định đưa ai tới đây quản sự."
"Đừng học theo tên ngốc Vương Đức Phát đưa đệ đệ của tiểu thiếp tới, lão bà cho dù làm gì, tiền cuối cùng vẫn rơi vào tay nhi tử ngươi, ở trong nhà của ngươi. Tiểu thiếp thì khác, người nào trọng dụng nhà tiểu thiếp không khác gì mang tiền trong nhà ra ngoài."
Trương Đông Hải cười gượng:" Nhà mạt tướng đơn giản lắm, chỉ có một lão bà sáu đứa con, lão đại giữ gia nghiệp, lão nhị đã hai mươi, mạt tướng đang định để nó tới."
Ôn Nhu tay cầm chồng văn thư ném lên bàn:" Viết xong thì giờ mão đem cả những thứ này giao tín sư, trong đây còn có cả tấu của tướng quân lên lại bộ, giải thích tình hình thành Đại Hành."
"Nhớ tách riêng với thư nhà đấy ..."
Vừa nói Ôn Nhu vừa ngáp che miệng rời đi, hắn không hiểu vì sao hoàng đế để tên thật thà như vậy làm mật điệp, rồi ngày ngày vì viết mật thư mách lẻo mà sầu rụng tóc.
Hắn nhìn còn thương.
Ôn Nhu đi rồi, Trương Đông Hải bắt đầu viết thư nhà ... Trư Nhi vợ ta, thấy chữ như thấy người, vi phu đang ở thành Đại Hành, tướng quân nhà ta nhận lệnh thủ vệ hậu lộ cho đại quân ... Xem ra không phải lên chiến trường nữa ...
Viết tới đó hắn bất giác nhìn chồng văn thư.
"Tướng quân chuẩn bị ít gia nghiệp cho các tướng ..."
Hắn tiếp tục dừng lại nhìn văn thư, nhưng không sao viết tiếp được nữa, bút dừng lại mãi không nhúc nhích. Cuối cùng vò thư nhà thành nắm, lấy văn thư tướng quân viết cho lại bộ ...
Ôn Nhu quay lại đại sảnh thì thấy Vân Sơ ngồi cạnh một cái bếp sôi ùng ục, hắn nhận ra ngay là cái gì, mau mắn đi tới, gắp ít thịt dê thái mỏng, nhúng vào nồi nước:" Mùa đông ăn thứ này là tốt nhất."
Vân Sơ hỏi:" Xong rồi hả?"
Ôn Nhu cười:" Xong."
Vân Sơ cười méo xẹo:" Ngươi nói xem có ai khổ như ta không? Còn phải giúp mật điệp viết mật thư báo cáo chính bản thân nữa chứ."
Không còn cách nào, Vân Sơ ở nơi này tưng bừng triển khai công tác, Trương Đông Hải viết mật thư về đầu đuôi lẫn lộn, không bằng rắm chó.
Đó là đánh giá của chính Lý Trị, bị Lý Hoằng nghe được, gửi thư cho Vân Sơ, tất nhiên trong thư kể đống chuyện vụn vặt, nó cũng không biết lời kia Lý Trị nói Trương Đông Hải. Nhưng Vân Sơ từ trong đó chắt lọc thông tin mình cần không khó.
Ôn Nhu thích ăn thịt tái, thịt dê vừa hơi chuyển màu là hắn vớt vội ra, cho vào mồm rồi xuýt xoa vì cay:" Thay vì chú ý tới tên đó, ta nghĩ ngươi nên để ý tới Kim Nhu Như hơn, ta cứ có cảm giác cô ta liên quan tới hoàng hậu, ngươi nên vờ vịt đối phó một chút."
Chung Quỳ nãy giờ ngồi ăn không nói, giờ mới hỏi:" Tại sao không phải là liên quan tới bệ hạ?"
"Vì bệ hạ thích dùng người thật thà như Trương Đông Hải, hay Tiết Nhân Quý, Lưu Nhân Quỹ, hoặc vị Nhị Bách Ngũ nào đó." Ôn Nhu nói tới đó phì cười, hắn luôn đây là sai làm lớn nhất của hoàng đế:" Còn người hoàng hậu dùng khác biệt lớn, nhìn vào Khâu Thần Tích, Lý Nghĩ Phù, Hứa Kính Tông là hiểu rồi."
"Kệ cô ta, đừng tới làm phiền là được, huống hồ giờ ta chỉ là nhân vật nhỏ trông coi hậu cần, thứ cô ta cần ở tiền tuyến kìa ... Uống thôi, nhưng đừng uống say, dù hiện giờ tình hình đang ổn đinh song cẩn thận chút vẫn hơn, đừng thả lỏng quá, xảy ra chuyện khối kẻ đang đợi cười vào mặt ta đấy." Vân Sơ nâng chén: