Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 559 - Q3 - Chương 069: Mảnh Đất Hoàng Kim. (3)

Q3 - Chương 069: Mảnh đất hoàng kim. (3) Q3 - Chương 069: Mảnh đất hoàng kim. (3)

Ngày 14 tháng 11 năm Hiển Khánh thứ nhất, Đại Tuyết, Lý Tích dẫn 20 vạn đại quân chính thức vượt qua sông Áp Lực, tiến vào dải đất trung tâm của Cao Câu Ly.

Từ sông Áp Lục tới Bình Nhưỡng đều là đường nhỏ gập ghềnh, đại quân muốn xuyên qua khe núi quanh co sẽ tổn không ít thời gian.

Năm nay hết thảy có vẻ đều đang ngả về Đại Đường, tiết Đại Tuyết mà không có tuyết, ngược lại còn nắng rực rỡ.

Từ khi vượt qua sông Áp Lục, Khế Tất Hà Lực và Tiết Nhân Quý không còn là tiên phong nữa mà thành hậu quân, phụ trách vận chuyển lương thảo.

Trong số vật tư này có quân nhu Vân Sơ làm ở thành đại Hành, giày nỉ dày nửa tấc nhét đầy cỏ ô lạp, cách tuyệt hơi lạnh. Thứ này tuy khó coi, nhưng tướng sĩ mặc lên người liền thấy ngay ích lợi của nó.

Thứ này không chỉ chống lạnh, bên ngoài bôi lớp dầu thông, có thể chống nước.

Điểm này giày bông không so được, bông tuy ấm nhưng thấm nước một cái là biến thành hầm băng, còn không bằng giày da.

Lý Tích thấy thứ này hữu dụng, lập tức hạ lệnh Vân Sơ ngày đêm làm thứ này.

Vì thế Ôn Nhu, Cao Văn phát động bách tính cả thành đi thu hoạch cỏ ô lạp, vào rừng lấy dầu thông.

Tức thì cả trong ngoài thành Đại Hành trở nên náo nhiệt, làm giày nỉ với người Cao Câu Ly mà nói là chuyện thường ngày, thấy thứ này bán chạy, họ lại cống hiến ra giày đi tuyết có thể đi trong tuyết mà không sợ lún xuống.

Vân Sơ xem thứ này, chẳng qua là làm cái đế to gấp năm sáu lần, tăng diện tích chịu lực, không tới mức đi một bước là bị tuyết lún tới đùi.

Tuy thứ này chẳng quan trọng với đại quân, nhưng y vẫn mua để cổ vũ tính tích cực của người dân.

Vì đem hết người tập trung lại ở thành Ô Hành, Vân Sơ chẳng phải bận tâm tới nơi khác, toàn lực phát triển thành Đại Hành.

"Sao lại có đội thuyền của nước Oa yêu cầu đỗ thuyền tiếp tế ở thành Đại Hành?"

Vân Sơ xem văn thư hôm nay phát hiện ra thuyền của nước Oa, thông thường thì thuyền nước Oa không tới thành Đại Hành, bọn họ mượn đường ở Bách Tể, tới thẳng Lai Châu của Đại Đường, tới thành Đại Hành phải đi đường rất xa.

Cao Văn giải thích:" Là ngư dân của người Oa Bắc Hải, họ sở trường đi xa, mỗi năm mùa xuân mở biển họ đều tới Bắc Hải săn cá voi. Trước khi biển đóng băng sẽ trở về, tính thời gian chính là lúc này."

"Tướng quân, giờ họ nhất định có lượng lớn mỡ cá kình, nếu may mắn còn có được long tiên hương."

Nến làm bằng mỡ cá voi là thứ cực phẩm, khi cháy ổn định, còn cháy lâu không sinh khói và mùi khó ngửi. Long tiên hương dùng làm hương liệu là thứ yếu, lão thần tiên cho rằng thứ này có công hiệu giảm đau giảm ho.

Lão Hà còn nói thứ này có công hiệu tráng dương, lão thần tiên biết, chẳng qua không nói mà thôi.

Nghĩ tới đó Vân Sơ hỏi:" Đội thuyền săn cá voi của người Oa quy mô thế nào?"

"Thường thì có ba thuyền, có điều hai năm qua vì chiến tranh nên xuất hiện đội ngũ năm thuyền, mười thuyền, thủy thủ mỗi thuyền không quá mười người."

"Vậy cho họ cập bến tiếp tế, nghì ngơi."

Cao Văn hạ thấp giọng hỏi:" Tướng quân, hay là ..."

Vân Sơ đoán được ý ông ta, dứt khoát xua tay:" Đừng làm hỏng danh tiếng của thành Đại Hành, chúng ta cần hải cảng phồn vinh, không phải là lợi ích ngắn hạn."

"Đi nói với họ, cho phép họ vào hải càng, cho phép buôn bán xong mới nộp thuế."

Cao Văn đứng lên vài một cái:" Tướng quân vì thành Đại Hành thực sự vô tư."

Nếu không tận mắt nhìn thấy, người thường không cách nào tưởng tượng một đội quân hơn ba mươi vạn người cần bao nhiêu đồ tiếp viện.

Bến tàu thành Đại Hành bây giờ đỗ vô số thuyền Đại Đường, cột buồm dày đặc như rừng không phải là lời miêu tả quá lời.

Ở đây chỉ có cai cầu tàu, hơn nghìn dân phu đang đưa hàng hóa lên bờ. Ở tận cùng tầm mắt, trên mặt biển có mấy chiếc chiến hạm, bọn họ giám thị mặt biển đề phòng chiến hạm Cao Câu Ly tập kích.

Trên bờ biển hàng hóa chất cao như núi, dưới núi hàng đó cũng là dân phu như kiến vận chuyển hàng hóa vào kho.

Thuyền bắt cá voi của người Oa so với những chiếc chiến hạm chỉ như con cào cào, nay đang đỗ ở cầu tàu nhỏ mới xây. Một đoàn người Oa gầy nhỏ ăn mặc kỳ quái dang trò chuyện với thông dịch trong thành, trông có vẻ thông thuộc lắm.

Không lâu sau người bất lương dẫn thông dịch viên Cao Câu Ly tới trước mặt Vân Sơ.

Vân Sơ hỏi:" Bọn họ nói gì?"

Thông dịch viên vội đáp:" Bọn họ muốn giao dịch với hiệu buôn của Văn gia, tiểu nhân nói với họ, hiệu buôn Văn gia đổ bể rồi, có thể giao dịch với chúng ta. Kết quả người Oa vẫn nói muốn giao dịch với Văn gia."

Vân Sơ lấy làm lạ:" Vì sao thế?"

"Vì chỉ có Văn gia đồng y dùng gạo giao dịch với họ."

"Cao Câu Ly cũng trồng gạo à?"

Cao Văn ở bên giải thích cho Vân Sơ:" Cao Câu Ly có mùa hè ngắn, mùa đông dài, không trồng được gạo nên trông kê, mạch, đậu, cao lương là chính. Văn gia có qua lại với đội thuyền phía nam của Đại Đường, nên có gạo."

"Vậy gạo ở nước Oa giá trị lắm?"

"Không phải thế, nước Oa vốn sản xuất gạo, nên hạ quan cũng không hiểu vì sao người Oa lại nhất định muốn gạo."

Vân Sơ thấy thông dịch cứ ngậm ngà ngập ngừng như muốn nói gì, chỉ hắn:" Ngươi nói đi."

Thông dịch vội nói:" Tướng quân, tuy họ sống ở đảo của nước Oa, nhưng không phải người Oa. Họ tự xưng là người A Duẫn Nỗ (Aynu - Ainu?). Đảo của họ không thể trồng gạo, ăn cá là chính."

"Người Oa cắt đứt con đường có được gạo của người A Duẫn Nỗ, cho nên gạo với họ mà nói là rất quan trọng, vì dùng tế tự thần linh."

"Tướng quân, những người này quật cường lắm, nếu không đổi được gạo, họ chuẩn bị tới Bách Tể xem sao."

Ra là vậy, tuy Vân Sơ không hiểu quan hệ tộc người ở nước Oa lắm:" Ngươi đi bảo với họ, chỗ chúng ta không chỉ có gạo, còn có nồi sắt, vải. Chỉ cần hàng của họ tốt, đổi cái gì cũng được."

"À phải rồi, đổi như thế nào?"

Thông dịch viên lấy tay minh họa:" Một thùng dầu cá voi đổi một thùng gạo."

Vân Sơ nuốt nước bọt:" Đi, đi, bảo họ đổi gì cũng được."

Thông dịch viên vui vẻ đi ngay.

Cao Văn lần đầu thấy Vân Sơ tỏ ra thèm khát như vậy, ông ta luôn nghĩ tướng quân không phải là người tham tài vật:" Tướng quân sao lại vui thế?"

"Ta vui vì có thể hạ giá làm dầu cá voi ở Trường An, Lạc Dương rồi."

"Thứ này ở Trung Nguyên có giá lắm sao?

" Có cách nói thế này, một tấc nến cá voi là một tấc vàng." Vân Sơ không giấu:

Cao Văn mắt mở to, thứ không đáng tiền này vậy mà lại có giá ngang với vàng ở Đại Đường à?

Vân Sơ vỗ vỗ vai ông ta:" Đây là bài học cho ngươi đó, đừng xem thường bất kỳ ai tới đây mua bán, ngươi vĩnh viễn không biết dưới cái áo rách của họ có thể lấy ra thứ hàng hóa gì."

"Muốn làm thành Đại Hành phồn vinh, không được bỏ qua bất kỳ cơ hội nào."

Cao Văn lần nữa cung kính thi lễ.

(*) A Duẫn Nỗ người Ainu, một dân tộc thiểu số bí ẩn của Nhật Bản, sống trên đảo Hokkaido, có vẻ bọn họ bị người Nhật kỳ thị lắm, tận bây giờ vẫn bị kỳ thị.

Bình Luận (0)
Comment