Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 560 - Q3 - Chương 070: Thích Nghĩ Gì Thì Tùy.

Q3 - Chương 070: Thích nghĩ gì thì tùy. Q3 - Chương 070: Thích nghĩ gì thì tùy.

Vân Sơ về phủ thành chủ, tâm tình rất tốt.

Ôn Nhu đang xử lý văn thư thấy Vân Sơ vui vẻ như vậy thì không khỏi ngạc nhiên, biết y đi xử lý chuyện thuyền người Oa, hỏi:" Ngươi luôn ghét người Oa kia mà, sao đột nhiên thay đổi vậy?"

"Chẳng thay đổi gì cả, nhưng bọn họ mang tới không ít thứ hay, ngươi nói xem, nếu ở đây xuất hiện những món đồ tốt, cuối cùng nó sẽ tới đâu?" Vân Sơ phấn chấn nói:

"Trường An." Ôn Nhu đáp xong hiểu ra, không khỏi bội phục:" Ngươi đúng là hết lòng vì Trường An đấy. Rốt cuộc ở bến tàu kiếm được cái gì làm ngươi vui thế?"

"200 thùng dầu cá voi."

Cứ nghĩ Ôn Nhu sẽ cao hứng, không ngờ hắn cười khổ:" Bệ hạ đang chuẩn bị xây dựng lăng mộ, giờ ngươi kiếm được nhiều dầu cá voi như thế, thật đúng lúc."

"Liên quan gì?"

"Vì bệ hạ muốn làm một ao đèn cực lớn, để đốt ngọn đèn nghìn năm không tắt. Một khi bệ hạ thực sự xây lăng tẩm, 200 thùng dầu cá voi của ngươi sẽ mang tới đại họa cho thành Đại Hành đấy."

Sắc mặt Vân Sơ trở nên nghiêm trọng:" Ngươi lo bệ hạ muốn thành Đại Hành lấy ra hai vạn thùng dầu cá voi sao?"

Ôn Nhu thở dài:" Đâu chỉ hai vạn, có khi là hai mươi vạn, khi đó bao nhiêu người táng thân biển rộng mới đủ?"

"Chuyện này không phải chưa có tiền lệ, nghĩ năm xưa Thủy hoàng đế vì xây dựng sông núi hồ ao trong lăng tẩm, người khai thác thủy ngân ở Ba Thục chết bao nhiêu là hiểu."

"Bao nhiêu năm qua, đại thần và đế vương vì chuyện xây dựng lăng tẩm gây vô số tranh chấp rồi."

Vân Sơ trầm ngâm, không ngờ còn có chuyện này.

"Tổ phụ ta khó khăn lắm mới thuyết phục được thái tông hoàng đế lấy núi làm lăng mộ, bên trong bài trí đơn giản hết mức có thể, làm tấm gương cho muôn đời. Nếu như chẳng may bệ hạ lấy 200 thùng dầu cá voi mà ngươi mang về làm chỗ đột phá ..."

Điều Ôn Nhu đang nói là quy tắc ngầm trên triều, thứ mà các thần tử đồng lòng làm theo, đó là --- Hạn chế hoàng quyền.

Quyền lực của hoàng đế đã lớn tới vô hạn rồi, trước Đại Đường, số hoàng đế vì quyền lực không kiềm chế gây ra tai họa cho thần dân là điều ai cũng đã thấy.

Mọi người muốn sống yên ổn thì không được để hoàng đế biến thành kẻ biến thái hay điên rồ.

Cả đêm đó Vân Sơ ngủ không yên, trằn trọc mãi cuối cùng quyết định đem dầu cá voi làm thành nến, để cho tướng sĩ trong quân doanh sử dụng.

Mặc dù cho đám người thô bỉ này dùng thứ tốt như thế thật uổng phí của trời, song tướng sĩ thì vui lắm, vì loại nến này không khói, tốt hơn đèn dầu nhiều.

Đương nhiên chỉ vẻn vẹn là vậy, bọn họ chỉ nghĩ đây là đặc sản vùng này.

Mất đi thứ tốt, Vân Sơ không quá tiếc, chỉ cần thành Đại Hành còn phát triển, thành trung tâm vùng đông bắc này, nó sẽ hút hết đồ tốt về đây.

Quân báo lại gửi tới Vân Sơ đứng ở trước bản đồ, y không cách nào tưởng tượng cảnh 20 vạn đại quân hành quân sẽ thế nào.

Nhưng khi 20 vạn đại quân này vừa mới rời vùng núi non, chưa thấy tòa thành đầu tiên của Cao Câu Ly sau sông Áp Lục đã bị quân Cao Câu Ly đánh trả dữ dội.

Lý Tích biết đó là dũng khí cuối cùng của quốc gia này rồi, vì thế dựa lưng vào núi lập doanh trại, không ngừng phái tướng lĩnh xông lên, lấy cách bạo lực nhật đập tan ý chí phản kháng của người Cao Câu Ly.

Đây là lần đầu tiên quân Đường tác chiến với người Cao Câu Ly trong băng tuyết mà vẫn ở trạng thái sung sức, nhờ lương thực, vật tư cung ứng đầy đủ, sĩ khí dâng cao, thắng lợi liên tiếp.

Lưu Nhân Quỹ xuất lĩnh thủy sư không ngừng tập kích một dải thành trì ven biển Trường Uyên, Nội Mễ, Cừu Át. Khắp nơi có thể thấy bóng buồm của thủy sư Đại Đường.

Đại quân Tân La dưới sự thống lĩnh của đại tướng quân Kim Dữu Tín từ phía Khai Bình tấn công trọng trấn Mộc Bỉ phía nam Cao Câu Ly.

Cùng lúc đó Tô Định Phương bệnh nặng, Bùi Hành Kiệm ở Bách Tể bị Hắc Xỉ Thường Chi hành cho sinh tử khó lường, vốn kế hoạch ban đầu đại quân của họ cùng Tân La thảo phạt Cao Câu Ly, không thể hoàn thành.

Vân Sơ ký lệnh gửi lương thảo tới thành Nhục Di xong, dặn dò Chung Quỳ và ba huynh đệ Vương Chiêu:" Đưa lương thảo tới xong phải mau chóng trở về, không được ở lại trung quân."

Chung Quỳ hỏi:" Có nguy hiểm gì thuộc hạ không biết sao?"

"Ta chỉ không muốn để các ngươi cuốn vào cuộc chiến dư thừa này thôi."

Vân Sơ lắc đầu, mười hai ngày rồi Lý Tích chưa công phá được thành Nhục Di, nơi đó có số tinh binh cuối cùng của Cao Câu Ly, chỉ cần vụ nổ quy mô lớn sẽ phát nát ý chí kháng cự của đối phương.

Lần này ông ta yêu cầu binh mã của thành Đại Hành gửi thêm số vật tư không quan trọng này, là thăm dò hứng thú của Vân Sơ với thuốc nổ.

Cũng là lần cuối cùng cho y cơ hội tham chiến.

Thái độ của Vân Sơ vẫn là từ chối.

Chung Quỳ dẫn phủ binh cùng nô binh của ba huynh đệ Vương gia rời thành Đại Hành, vì có ván trượt tuyết ngựa kéo, nên tốc độ của bọn họ rất nhanh. Chặng đường gây trở ngại quân Đường nửa tháng, đám Chung Quỳ hẳn chỉ cần mười ngày.

"Ngươi lại lần nữa từ chối Anh công, sau này e khó tới nhà." Ôn Nhu lo lắng nói:

Vân Sơ chẳng bận tâm:" Không sao, đợi ông ấy giải giáp quy điền thì quan hệ giữa bọn ta sẽ tốt lên thôi, tới khi đó ta tới nhà xin rượu uống, ông ấy vẫn cho, còn là rượu ngon nữa."

"Trương Gian Chi bị Từ Kính Nghiệp được nhân mã của Lý thị Lũng Hữu ủng hộ đánh bật khỏi Thổ Cốc Hồn, không rõ tung tích."

"Bây giờ Từ Kính Nghiệp giúp nhà họ đánh hạ được cả vùng giang sơn lớn, ông ấy phải cám ơn ta mới đúng."

Ôn Nhu gật gù:" Ngươi cho rằng ông ấy đang thăm dò phản ứng của ngươi với chuyện này?"

Vân Sơ thoải mái nhún vai:" Cũng là cơ hội cuối cùng để ông ấy trói buộc ta, để Chung Quỳ đi đưa quân lương, ông ấy sẽ hiểu, ta không có ý đồ gì với tôn tử của ông ấy. Người có ơn với Lý gia như ta đây, không có bất kỳ mưu đồ gì cả."

"Ngươi nói xem, người vô tư như ta, ông ấy nên đối đãi thế nào?"

Ôn Nhu bĩu môi:” Ta chẳng biết Anh công đối đãi với ngươi thế nào, nhưng ta biết đám tướng quân sẽ ghét ngươi thêm đây. Chuyện bọn họ coi là vinh diệu đáng lấy mạng để đánh đổi, ngươi năm lần bảy lượt đùn đẩy, không coi ra gì, chắc chắn hận ngươi rồi.”

“Thích nghĩ thế nào là tùy họ.” Vân Sơ chẳng che giấu sự coi thường:” Lão tử còn nhiều việc phải làm lắm, không rảnh để ý.”

Vân Sơ lúc này nhiều việc thật, từ khi người Oa tới, hải cảng của thành Đại Hành dần biến thành giống Đông Kinh (Tokyo) trong ấn tượng xưa của Vân Sơ.

Hưng thịnh đầu tiên là ngành giải trí, một đám nam nhân phiêu bạt trên biển thời gian dài ắt có nhu cầu vô hạt với ăn chơi giải trí.

Đám người vừa thoát khỏi tay tử thần, không keo kiệt tài phú kiếm được từ biển, đều đầu tiên bọn họ làm là phải buông thả bản thân.

Cho nên Vân Sơ thương lượng với Cao Văn xong thì quyết định chia ra một miếng đất, tạo thành khu vực riêng biệt.

Dù có nát thì chỉ nát ở khu vực đó, không lan sang chỗ khác.

Cao Văn cho rằng thanh lâu là ngành nghề tốt, trong tay ông ta có rất nhiều tài nguyên có thể tận dụng.

Vân Sơ và Ôn Nhu thì lại coi trọng ngành bài bạc, nên Vân Sơ còn phát triển ra không ít cách chơi bạc, ví dụ mạt chược và xì phé.

Trương Đông Hải và Vương Đức Phát thật thà hơn, cho rằng mở cái khách sạn kèm ăn uống là nghè không tệ.

Tóm lại, thành Đại Hành vừa lộ ra chút dấu hiệu phồn vinh thì bố cục sản nghiệp nơi này đã hình thành.

Bình Luận (0)
Comment