Khi Vân Sơ đang cùng Ôn Nhu, Trương Đông Hải, Vương Đức Phát trốn vào phòng ấm đốt than củi đánh bài tiến lên thì Bùi Hành Kiệm chơi trò bịt mắt trốn tìm với Hắc Xỉ Thường Chi ở dải Hoàng Sơn Bách Tể.
Tiết Nhân Quý dẫn binh mã tung hoành cướp bóc, chém giết ở dài đồi núi Cao Câu Ly, không gì cản được.
Chung Quỳ rốt cuộc dẫn đại quân mang lương thảo tới thành Đại Nhục, lúc hắn gặp Lý Tích nộp lệnh, nhận ra ông ta cực kỳ thất vọng.
"Vân Sơ ở thành Đại Hành làm gì?" Trưởng sử Bàng Đồng Thiện dùng ấn trên văn thư xong, hiểu ý hỏi thay Lý Tích, giọng điệu không mấy thiện cảm, nội cái việc hắn là phó tướng của Vân Sơ đã khiến người ta chẳng ưa nổi, chưa kể gương mặt xấu xí làm người ta sinh ác cảm:
Chung Quỳ nhớ trước khi đi Vân Sơ gọi hắn tới dặn dò thì đang vẽ những thứ kỳ lạ lên tấm bìa cứng, gọi đó là trò xì phé, hắn nghiêm mặt đáp:" Tướng quân đang ngày đêm chế tạo các loại quân nhu."
Bàng Đồng Thiện định cho Chung Quỳ lui thì Lý Tích phát hiện hắn như muốn nói gì, hỏi:" Ngươi muốn nói gì sao?"
Chung Quỳ chắp tay:" Mạt tướng to gan muốn hỏi, sau khi diệt Cao Câu Ly thì Tân La sẽ thế nào?"
Cao Khản sầm mặt:" Tân La là minh hữu của chúng ta."
Nhạy cảm như Chung Quỳ sao không biết những người này chẳng ưa mình, vẫn nói:" Bệ hạ đã coi Tân La là Kê Lâm đạo, nay Kê Lâm Đạo Tân La lại xâm chiếm thành trì của Bách Tử ở Hùng Tân đạo. Đại quân đã tới rồi, sao không làm luôn một lần?"
Lý Tích hứng thú hỏi:" Vân Sơ bảo ngươi nói thế à?"
"Đó là kiến giải của mạt tướng."
"Trước kia ở trên triều ta xem thường ngươi rồi, nếu đã lộ ra một góc, vậy thì lộ ra nhiều vào, để lão phu xem toàn cảnh của ngươi ra sao?"
Chung Quỳ chắp tay:" Nếu đã diệt Bách Tể, Cao Câu Ly, còn lại mỗi Tân La, Tân La một mình sẽ lớn mạnh, sau này chúng ta chỉ có thể lấy sông Áp Lục chia ranh rời đôi bên. Không còn đối thủ Tân La chẳng bao lâu còn vượt quá cả Cao Câu Ly."
"Không diệt Tân La, đông chinh uổng phí."
Lý Tích quay sang Cao Khản cười to:" Nghe thấy chưa? Không diệt Tân La thì đông chinh cũng phí hoài thôi."
Cao Khản nhìn bộ mặt xấu xí của Chung Quỳ mà căm ghét, nổi giận quát:" Nói bừa."
Vì Chung Quỳ lúc này không còn ở dưới chỉ huy của hậu quân Cao Khản, cho nên chẳng thèm để ý tới sự tức giận của ông ta, thi lễ với Lý Tích:" Mạt tướng lỗ mãng rồi, mạt tướng về thành Đại Hành trả lệnh ngay."
Lý Tích hỏi:" Vân Sơ ở thành Đại Hành làm quân nhu có thuận lợi không?"
Nhắc tới chuyện này Chung Quỳ rất tự hào: "Tướng quân đưa cho bách tính rất nhiều đơn đặt hàng, bách tính trong thành ngày đêm làm việc vì đại quân. Tướng quân dựa theo luật lệ Đại Đường thực hiện tam phù thuế ở thành Đại Hành, bách tính theo đó mà nộp thuế."
"Ha ha ha, nghe đi, thành Đại Hành giờ khác gì châu phủ Đại Đường đâu, không những làm quân nhu cho đại quân, lại còn nộp thuế nữa."
Bàng Đồng Thiện ho một tiếng:" Nhãi ranh thích khoác lác, Anh công để ý làm gì?"
Lý Tích cười ha hả:" Vân Sơ xưa nay nói được làm được, các ngươi thử nói ra một điều y nói mà chưa làm xem."
Đám tướng lĩnh nhìn nhau, nhất thời á khẩu, trước kia bách tính Trường An hay nói Vân Sơ một mình xông pha vạn quân thế nọ thế kia, đám tướng lĩnh họ coi là trò cười.
Kết quả ở trận vượt sông, y chém đầu thượng tướng trong vạn quân, còn làm bị thương chủ soái địch.
Ai dám lấy mấy lời kia ra cười y nữa?
Lý Tích nhìn Chung Quỳ:" Người trẻ tuổi nói đúng lắm, Đại Đường ta tuyên bố dẫn 50 vạn đại quân đông chinh, hao phí vô số tiền của, dứt khoát không có chuyện để lại hậu họa."
"Lần này nếu như không thể diệt trừ sạch sẽ, lập nên bình an trăm năm thì đúng là phí công rồi."
Bàng Đồng Thiện do dự:" Liệu bệ hạ có ý này không?"
Lý Tích xua tay:" Tướng quân ở ngoài, có lệnh không cần nghe."
"Tân La và Đại Đường xưa nay giao hảo."
"Làm sao tốt bằng thành châu phủ Đại Đường ta?"
Bàng Đồng Thiện chắp tay:" Vẫn còn thời gian, xin cho hạ quan gửi tín sứ về Trường An."
Lý Tích không để ý tới vị trưởng sử thiếu quyết đoán này, nói với Chung Quy:" Ngươi về đi, nơi này xem ra không dung được ngươi."
Chung Quỳ không nói thêm thi lễ rời đại trướng trung quân.
Đây là lần đầu tiên hắn bước vào đây, sau khi được gặp những mãnh tướng được xưng là tinh nhuệ nhất Đại Đường, có cảm giác thùng rỗng kêu to.
Đối với những người cần vỗ về, chẳng làm nổi như tướng quân nhà mình, biến thành hậu phương cho đại quân, còn gây nên họa như Bùi Hành Kiệm, đối với kẻ địch tiềm tàng lại do do dự dự.
Đám người này không nhìn thấy nguy cơ từ Tân La, may là Anh công còn sáng mắt, nếu không Chung Quỳ cho rằng đứng chung hàng ngũ với những người này là sỉ nhục trí tuệ của mình.
Về tới nơi cắm trại, nhìn Vương Đức Phát ngủ như lợn chết, Chung Quỳ cũng nằm xuống, liên tục đi bao lâu trong băng tuyết, dù là người rèn bằng sắt cũng thấy mệt mỏi.
Ngày hôm sau trời vừa sáng, Chung Quỳ chuẩn bị dẫn phủ binh rời thành Nhục Di thì một kỳ bài quan gọi lại, giao một phong thư của Anh công, bảo hắn đưa cho Vân Sơ.
Chung Quỳ kiểm tra dấu si rồi cất vào lòng, rời đi không quay đầu lại.
Gió lạnh không ngừng quét qua mặt đất, cỏ khô run rẩy, ngoài trời thời tiết đã lạnh tới mức căn bản không cách nào chịu được, nước xung quanh bến tàu đã đóng băng dày, chỉ cần là những chỗ nước không quá sâu là đông cứng tới tận đáy.
Mọi hoạt động trong thành Đại Hành gần như đình trệ, nhưng ngôi nhà xây tạm cho lưu dân với bức tường mong manh không thể giữ ấm được nữa, đã có bách tính chết cóng. Phủ thành chủ cưỡng chế đưa bách tính đó vào hào trạch xa hoa, hạ nghiêm lệnh với bách tính đương địa, dám bạc đãi họ, sẽ cho ra ngoài chịu rét.
Tình hình nghiêm trọng, nhưng bằng vào cái uy của phủ thành chủ cùng danh tiếng của Cao Văn nên vẫn khống chế được.
Ôn Nhu mày nhíu chặt, thần sắc như đang quyết định sinh tử vậy, đắn đo hồi lâu ném ra một quân K.
Vân Sơ ngay lập tức đặt quân A tép, mặt lạnh như băng.
Cao Văn cười nhẹ từ bộ bài trên tay rút ra quân 2 tép trong vẻ mặt thất vọng của Vân Sơ.
Trương Đông Hải ném ra quân tiểu vương ( hề đen).
Vân Sơ úp hết số quân bài còn lại, Ôn Nhu xem bài của mình, cũng ném bài của mình ra:" Vương của ngươi ra sớm quá, ván này bọn ta thua rồi."
Trương Đông Hải rút quân đại vương ( hề đỏ) trách:" Đại vương ở đây, trưởng sử đầu hàng sớm thế?"
Ôn Nhu vỗ bàn lườm Vân Sơ:" Ta tưởng ngươi có đại vương?”
Vân Sơ xoa xoa tay cười ha hả:" Binh bất yếm trá mà, ha ha ha."
Bão tuyết ở Liêu Đông đã kéo tới, cơ bản đóng băng cả thế giới rồi, hải cảng ngày trước còn tấp nập giờ không một bóng người. Tới ngay cả sóng biển cũng bị đông cứng, như con quái thú vươn mình ra muốn tìm người để cắn.
Trong hải cảng, thuyền đã bị kéo lên bờ, nếu không bị đóng băng trong nước biển, khai xuân cơ bản bị phế rồi.
Cả thành yên ắng, đại bộ phận quân nhu đã giao xông, còn lại dây thừng là thứ phiền toái, may mà dù tuyết phong tỏa, công việc này cũng có thể làm trong nhà.
Thời tiết thế này chỉ bọn ngốc mới ở ngoài thôi, chẳng gì bằng trốn trong phòng chơi xì phé.
(* Quả nhiên không ai chung hàng ngũ với chàng được)