Gió tuyết mù mịt, cách mười bước chân chỉ nhìn thấy một màu trắng xóa, gần như không phân biệt đổi đông tây nam bắc.
Một đội kỵ binh đội gió tuyết tới thành Đại Hành.
Lúc này thành đã đóng cổng, kỵ binh lớn tiếng gọi bên ngoài, thủ quân trên tường thành coi như không thấy.
Có ngốc mới mở cổng thành vào lúc này cho những kẻ lai lịch không rõ vào.
Đến khi sĩ tốt trên thành phát hiện đội nhân mã dài phía sau kỵ binh, tức thì thổi tù và, quân sĩ vội vàng rời chỗ trú ẩn ấm áp, cầm lấy binh khí, chuẩn bị nghênh địch.
Bách tính trong thành hoảng loạn, thi thoảng có ngôi nhà bất chấp cái lạnh mở cửa nhìn ra ngoài xem tình hình, nếu có địch tới, chỉ có thể là người Cao Câu Ly, bọn họ không khỏi lo lắng, chẳng may quân Đường bị bại thì sao? Bọn họ là người đầu hàng, chắc chắn không có kết quả tốt.
Đến khi Vân Sơ mặc giáp lên tường thành, nhìn thấy Lão Hà nước mũi ròng ròng với Lão Hoàng bọc kín mình như gấu chó.
Vân Sơ không hiểu bọn họ vì sao lại xuất hiện ở đây, y không vì thế mà mở cổng thành, phái một đội kỵ binh mở cổng khác đi đường vòng ra sau lưng bọn họ giám thị. Đến khi xác nhận không có nguy hiểm mới mở cổng thành, cho đám người như nạn dân vào thành.
Tình hình chưa rõ, cổng thành lập tức đóng lại, toàn quân vào trạng thái canh giới cao nhất.
Lão Hoàng, Lão Hà lạnh tới không nói ra lời nữa, khi Vân Sơ sai người đỡ họ xuống ngựa, hai người này vẫn giữ nguyên tư thế ngồi trên lưng ngựa, toàn thân nồng nặc mùi rượu.
Thân binh của Vân Sơ dưa họ vào phủ thành chủ, lột chiến giáp mới tinh trên người, dùng chăn ấm bóc lấy họ, cho thêm rất nhiều củi vào bếp lò.
Ngay Lão Hoàng, Lão Hà còn như thế, không cần nói tới những công tượng, y giả bọn họ chỉ huy thảm thế nào. Nhất là hơn trăm thương binh dùng xe trượt kéo về, chưa tới mười người còn thở.
Số còn lại chỉ có thể xếp bên tường thành, đợi trận bão tuyết qua đi.
Dần dần người Lão Hoàng, Lão Hà mềm đi, sau đó bọn họ ngủ say, nói chính xác là say khướt rồi. Uống rượu đúng là khiến người ta ấm hơn, nhưng vấn đề là khiến nhiệt lượng tỏa ra nhanh hơn, trong thời tiết này uống rượu không phải là sưởi ấm, mà là chuốc lấy cái chết.
Ôn Nhu toàn thân tuyết đi vào, vội vàng đóng ngay cả lại, sắc mặt âm trầm:" Bọn họ bị một đám người lai lịch không rõ ràng tấn công, chiết trùng đô úy phụ trách hộ tống họ chiến tử, bọn họ phải đội tuyết chạy tới đây cầu cứu."
"Thương vong rất lớn, Trương Đông Hải đang men theo đường họ tới tìm kiếm tướng sĩ lạc khỏi đội ngũ, không biết cứu được về bao nhiêu."
Vân Sơ chỉ gật đầu, tin tức quá ít, y chưa thể đưa ra phán đoán gì được, chỉ có thể dặn mọi người nâng cao cảnh giác.
Đến chập tối Trương Đông Hải dẫn người về, mang theo năm mươi phủ binh lạnh tới chỉ còn nửa cái mạng.
Trương Đông Hải trước khi đi đã chuẩn bị đồ giữ ấm đầy đủ, vậy mà lúc này râu cũng đóng băng, run cầm cập:" Doanh trại đã bị phá hủy, tìm được thi thể chiết trùng đô úy, bên cạnh mấy trăm phủ binh … chiến đấu tới chết."
Vân Sơ nhìn bầu trời tối dần, buổi tối thời tiết càng khắc nghiệt hơn, lệnh Trương Đông Hải mau chóng vào trại.
Nửa đêm Lão Hà sốt cao hôn mê, liên tục hô cứu mạng.
Lão Hoàng xuất thân võ tướng, thể chất tốt hơn nhiều, ngủ một giấc đã có thể uống được canh, tuy tinh thần suy kiệt, nhưng đã tỉnh lại. Vừa thấy Vân Sơ một cái, ông ta ứa nước mắt nói vội:" Mau đi cứu Lý đô úy, bọn chúng rất hung hãn, chúng ta không đánh lại."
Vân Sơ đỡ Lão Hoàng đang kích động nằm xuống:" Lý đô úy đã chiến tử, còn sống chưa tới năm mươi người."
Lão Hoàng lẩm bẩm:" Hai đoàn, 500 phủ binh mà chỉ còn sống chưa tới 50 sao?"
Vân Sơ kéo chăn lên cho Lão Hoàng, trấn an:" Ngủ một giấc đi, dù là ai, ta cũng sẽ tìm cho bằng được, không để chúng sống."
Bão tuyết kéo dài suốt hai ngày, đến sáng đột nhiên ngừng lại.
Đợi tuyết đầy trời lắng xuống, bầu trời xanh ngắt hiện ra, còn có mặt trời vàng vọt treo trên cao chẳng có tí nhiệt lượng nào.
Tuyết ngừng rơi, cái lạnh càng khắc nghiệt, hơi thở chưa kịp chui ra khỏi khoang mũi như đã đóng băng lại rồi, thời tiết này ở ngoài trời không khác gì tự sát.
Ngoài thành chỉ thấy một màu trắng phau phau làm người ta mất hết cảm giác phương hướng, tuyết dưới chân tường thành thậm chí ngập tới nửa thành rồi.
Không thấy bóng dáng địch.
Vân Sơ không vì báo thù mà ra ngoài.
Ngoài kia có một đám người dễ dàng đánh bại 500 phủ binh Lũng Hữu kinh nghiệm chiến đấu phong phú, thế nên rời thành không phải quyết định hay.
Hai ngày qua, Vân Sơ qua lời kể những người sống sót biết được chuyện xảy ra.
Phiền toái rất lớn.
Trong số thương binh bị chết rét, quan chức thấp nhất cũng là bồi nhung phó úy, cao nhất là du kích tướng quân, toàn bộ là tướng lĩnh cơ sở quan trọng nhất của quân Đường.
Bọn họ được Lão Hoàng, Lão Hà đưa về thành Đại Hành dưỡng thương.
Khi cách thành Đại Hành chưa tới 30 dặm nữa thì bão tuyết ngày một lớn, vì có thương binh bọn họ không cách nào đi được, Lão Hà hạ lệnh cắm trại.
Thời tiết như thế, lại trong khu vực quân Đường khống chế, không ai nghĩ có địch ở đây.
Sau khi cắm trại xong, bọn họ chuẩn bị làm ít đồ ăn nóng thì đám người bạch y ẩn dưới tuyết đột nhiên xông tới chém giết.
Chiết trùng đô úy vội vàng ứng chiến, vậy mà vừa chạm mặt bị người ta giết luôn.
Lão Hoàng là người có kinh nghiệm chiến đấu, lập tức nắm quyền chỉ huy phủ binh ứng chiến, đặt thương binh lên xe trượt, mở đường máu chạy về phía thành Đại Hành.
"Có xác định được thân phận của chúng không?" Vân Sơ hỏi Lão Hoàng, y tin bằng kinh nghiệm của ông ta, địch chỉ cần mở miệng ra là ông ta nhận biết được:
Lão Hoàng lắc đầu:" Không kẻ nào lên tiếng, bọn chúng buộc gậy gỗ ở miệng, dù bị thương cũng không kêu tiếng nào."
"Là người Tân La làm đấy."
Đột nhiên có tiếng người yếu ớt truyền tới, mọi người đều quay cả sang, là Lão Hà đang nhắm mắt nằm thiêm thiếp ở giường bên cạnh.
Lão Hà lần này cửu tử nhất sinh, có lúc Vân Sơ tưởng chừng ông ta không qua nổi, ông già nhiều kiếp nạn vẫn kiên cường sống.
"Sao ông biết?" Vân Sơ hỏi:
"Ta ngửi thấy mùi thối trên người chúng tỏa ra ... Vân Sơ, ngươi nhất định phải tìm thấy đám người Tân La này, cố gắng bắt sống chúng, ta có một số thuốc mới, cho bọn chúng thử."
Cao Văn hưng phấn gật đầu lia lịa:" Đúng đúng, nhất định là người Tân La làm đấy."
Ôn Nhu giọng lành lạnh nói vào:" Nếu hai vị đã nói là người Tân La làm, vậy nhất định là người Tân La làm rồi, ông nói sao hả Lão Hoàng?"
Lão Hoàng ngớ người nhìn ba kẻ phá án thần tốc, nghĩ một lúc nói có phần nước đôi:" Có một tên bị rơi gỗ buộc miệng, hắn có nói một câu, tự hồ là khẩu âm Tân La."
Cái mũi Lão Hà biết ngửi dược liệu thôi ngửi thứ khác Vân Sơ không tin tưởng, lời ba người kia y cũng coi như đánh rắm, đổ tội cho người Tân La không giải quyết được cái gì hết gì, vẫn có đám người nguy hiểm đang lởn vởn quanh đây, đó mời là vấn đề. Y chỉ nói:" Thời tiết thế này chúng ta không cần đi, chúng không chạy được đâu."
Lão Hà nói xong mệt mỏi thiếp đi, chẳng biết lời vừa rồi của ông ta tỉnh táo được bao phần.
Ôn Nhu nói ngay:" Để ta soạn văn thư, đem chuyện người Tân La tập kích thương binh báo cho đại tổng quản, cũng trình lên ngự sử đài."
Vân Sơ khẽ cau mày dặn:" Có sao nói vậy đừng để dính líu chuyện khác vào."
Kết quả này với Cao Văn mà nói là tốt nhất, người ông ta hận nhất không phải là quân Đường, mà chính là người Tân La:" Hai trăm dặm quanh thành Đại Hành không có người sinh sống, đánh bại được 500 phủ binh Đại Đường trong thời gian ngắn, ít nhất phải 1000 người, đám người đông như thế, không thể che giấu được hành tung."