Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 563 - Q3 - Chương 073: Lần Theo Dấu Vết.

Q3 - Chương 073: Lần theo dấu vết. Q3 - Chương 073: Lần theo dấu vết.

Vân Sơ đợi trong thành 2 ngày, không thấy địch lộ diện, xem ra chúng chẳng có sức công thành, bàn giao nhiệm vụ thủ thành rồi dẫn 300 người bất lương còn sót lại xuất phát, không mang theo bất kỳ người ngoài nào.

Lão Hoàng lo Vân Sơ dẫn theo quá ít người đi vào vết xe đổ của Lý đô úy, cực lực khuyên can, Vân Sơ vẫn không đổi ý, mỗi người hai ngựa mang rất nhiều vật tư rời thành, ai khuyên cũng không được.

Người tuy ít nhưng đều là người Vân Sơ tuyệt đối tin tưởng, y có thể gọi tên từng người trong số họ, mỗi người sống ở huyện Vạn Niên, trong đó gần một nửa ở phường Tấn Xương, được y dùng nhiều cách ngầm sàng lọc mấy năm qua, lai lịch rõ ràng, không có vấn đề.

Một canh giờ sau Vân Sơ tới được hiện trường, cũng tìm thấy phủ binh bị băng tuyết chôn vui. Thân thể những người này đã dính liền với băng, cả người đen xì xì.

Một số người bất lương lấy cành cây quét tuyết đọng trên thân thể, mấy người bất lương già hơn xem xét thương tích trên thân thể. Lão Lưu mặt xẹo năm nay đã gần năm mươi cứng đầu cứng cổ tham gia trận chiến này nói với Vân Sơ:" Đao, thương, mâu, roi, chùa, câu, tiễn, bảy loại vết thương. Huyện tôn, muốn kiểm tra là loại cung tiễn nào thì phải làm tổn hại tới thân thể."

Nhiều vũ khí như vậy, xem ra không phải tổ chức có bài bản, cảm giác giống bang phái giang hồ vậy, Vân Sơ chắp tay với số xác chết ngổn ngang:" Các huynh đệ chớ trách, ta tìm hung thủ là để báo thù cho mọi người."

Lão Lưu mặt xẹo thấy huyện tôn đã nói vớ các tướng sĩ rồi thì vung đao chém mạnh vào một thi thể.

Nhát chém đó cực mạnh, cực gọn, Lão Lưu lấy ra một mũi tên trong quân của Đại Đường, so với mặt cắt mình vừa chém ra:" Không phải là tên của Đại Đường, mũi tên chúng ta đầu dài, đuôi hơi cong, người Cao Câu Ly vì không thiếu sắt nên tên cũng giống chúng ta. Vết thương này giống vết đâm, thường là của người Bách Tể."

"Bách Tể vương Phù Dư Nghĩa đã bị áp giải về Trường An, Hắc Xỉ Thường Chi đang cùng Bùi Hành Kiệm giằng co ở Hoành Sơn. Ta không tin có người Bách Tể chạy tới đây tập kích quân Đường ... Tiếp tục, tới khi tìm ra đường bỏ chạy của chúng mới thôi."

Vân Sơ ra lệnh, mấy chục người bất lương kinh nghiệm phá án phong phú như con chó săn lùng sục khắp nơi, y thì đứng dưới cây tùng lớn, ánh mắt quét quanh cây tùng.

Y không tin lại có một đội quân có thể đánh bại 500 phủ binh Đại Đường rồi biến mất không dấu vết, chuyện này là không thể nào.

Đồng tuyết im phăng phắc không một tiếng động, chỉ có tiếng chân người nhẹ nhàng giẫm trên tuyết loạt xoạt. Trừ bọn họ ra thì bốn phương tám hướng không có bóng người, trời đất cô tịch âm u, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng sói hú, cảnh báo kẻ lạ bước vào địa bàn.

Rất nhanh có một người bất lương khi quét lớp tuyết xốp bên trên nhìn thấy một mảng dấu chân đã bị đóng cứng. Đám người này đều đi giày cỏ ô lạp thô sơ, đế giày bằng gỗ nhận ra rõ ràng.

Nhìn phương hướng một cái, người bất lương đó đi đầu, dẫm tuyết quá gối truy đuổi.

Nhìn dầu chân thì đám này mang nặng, không chỉ lấy đi lều bạt, vũ khí của quân Đường, còn cả một phần quân lương.

Bọn họ đuổi liền một hơi 30 dặm, tới khi dấu chân hướng tới mặt sống Áp Lục đã đóng băng đi Cao Câu Lý. Vân Sơ dẫn người quay đầu lại tìm.

Vì người bất lương già kia phát hiện nhiều dấu chân giống hệt nhau, rõ ràng cố tình đánh lạc hướng.

Bọn họ lặn lội tuyết lạnh, cẩn thận tiến lên tới trước một sơn cốc.

Vân Sơ nhìn sơn cốc sâu không thấy đáy, y không chú ý vào đó, đây rõ ràng là con đường chết, không ai dẫn quân vào nơi chỉ có một lối ra.

Đám người này rất cẩn thận vừa đi vừa xóa dấu vết, nhưng một đội ngũ đông như thế làm sao xóa hết được. Rất nhanh có người gọi Vân Sơ tới, chỉ cho y nhúm lông gà rừng trên bụi cây.

Cánh cây này bị cọ vào, kéo rời khỏi vị trí ban đầu, kẹp giữa hai cành cây khác, nên không khôi phục lại được như cũ.

Trời lạnh như thế, cả gà rừng cũng dễ chết cóng, bọn chúng rất thích trốn vào trong lùm cây thấp thế này.

Nói cách khác, vốn có một con gà rừng ở trong lùm cây này, có lẽ đã bị đợt bão tuyết này làm chết cong, bị ai đó lấy đi.

"Lui ra." Lão Lưu mặt xẹo đi tới, lấy tay nhổ bụi cây lên, không ngờ bị ông ta dễ dàng nhổ được:

Mọi người hiểu ra, ở đây không có bụi cây, người ta kiếm ở chỗ khác cắm vào.

Trường mâu thủ lập tức đi tới, cung nỏ thủ yểm hộ, thuẩn bài thủ hai bên, bọn họ vừa tiến vừa nhổ những bụi cây ra. Quả nhiên đi một lúc, những dấu chân rối loạn xuất hiện.

Đứng ở nơi bốn phía là rừng rậm thăm thẳm như tường lũy, tầng tầng lớp lớp, ở giữa có một khoảng đất trống, Vân Sơ lệnh người dừng lại, đây không phải là con đường địch bỏ chạy mà là một cái bẫy.

Địch rất to gan, dám dụ bọn họ vào khoảng đất trống trong rừng để tiêu diệt.

Gạt những người khác ra, Vân Sơ cưỡi ngựa đi lên đầu quân trận, tay cầm mã sóc chỉ về khu rừng phía trước, quát lớn:" Ra đi!"

Tiếng quát của y rất lớn, cả tuyết đọng trên tán cây cũng bị chấn động rơi rào rào, hoa tuyết bay lượn trên đầu mọi người..

Một hán tử cao gầy miệng cắn gậy gỗ mặt áo choàng trắng đứng dậy, không nói gì cả, chỉ lạnh lùng nhìn Vân Sơ.

Tiếp đó từ phía đám Vân Sơ đi tới đều có bóng áo choàng trắng đứng lên, Vân Sơ nhìn qua, nhân số ước chừng hơn 500.

"Ta là Đại Đường Ô Hành đạo hành quân tổng quản, Định Viễn tướng quân Vân Sơ, bọn trộm cắp phương nào báo danh đi." Vân Sơ hét lớn:

Người cao gầy kia thấy bộ hạ phong tỏa đường lui của Vân Sơ thì nhổ gậy gỗ trong miệng ra:" Người Đường các ngươi luôn ngu xuẩn như vậy à?"

Vân Sơ khẽ ồ một tiếng mỉm cười:" Đúng là người Tân La thật, xem ra cái mũi của Lão Hà ngửi mùi thuốc bao năm cũng có ích."

Người cao gầy gằn giọng:" Đáng tiếc ngươi không có cơ hội nói với người Đường khác nữa rồi, chỉ mang 300 người dám truy đuổi bọn ta, sự kiêu ngạo và ngu xuẩn của người Đường khiến ta thấy nước Tân La mở rộng bờ cõi chẳng khó như ta nghĩ."

Vân Sơ đột nhiên nổi hứng nói: "Ta là tình nhân của Nhạc Lãng công chúa, các ngươi mà làm hại ta, quay về chỉ còn đường chết."

"Ngươi nói Kim Nhu Như sao?"

"Đúng, chính là nàng, các ngươi dám dĩ hạ phạm thượng sao?"

Người Tân La cao gầy dùng ánh mắt khó tin nhìn Vân Sơ:" Ngươi lấy gì chứng minh?"

Vân Sơ vội nói:" Ta và nàng từ năm mười bốn tuổi ở Trường An đã ở bên nhau, con bọn ta tới nay đã 5 tuổi."

Lúc này có mấy tên áo trắng tới thì thầm bên tai người cao gầy, mắt hắn ngày càng mở to.

"Ngươi thực sự chỉ mang 300 người đã dám truy sát bọn ta, ngay cả viện binh cũng không có. Vân Sơ, ngươi tự đại quá rồi, cho rằng quân Đường các ngươi lấy một địch mười được đấy à?"

Vân Sơ cưỡi ngựa đi qua đi lại, múa may mã sóc trong tay, điệu bộ hoàn khố mười phần:" Không phải ta ỷ vào quân đường dũng mãnh, mà có Nhạc Lãng công chúa, các ngươi làm gì được ta?"

Người cao gầy đó vỗ tay hai cái, lập tức Vân Sơ nhìn thấy Kim Nhu Như bị trói tới đường cong lả lướt hiện ra vô cùng mời gọi cùng với Dương Cảnh bị trói như lợn.

Hắn tháo khúc gỗ trên miệng Kim Nhu Như ra, giọng điệu giễu cợt:" Bây giờ ngươi có thể cầu cứu Nhạc Lãng công chúa của ngươi rồi đấy."

Vân Sơ thở dài:" Sao cô vô dụng thế hả? Phải rồi, hắn là ai?"

Kim Nhu Như ho khù khụ một hồi, nói liền một tràng:" Kim Tam Thuật, tam nhi tử của Tân La đại thượng đẳng Kim Dữu Tín, là Long Hoa hương chủ, thủ lĩnh hiện nhiệm của Hoa Lang Đồ.

Kim Tam Thuật rất tự tin, kệ cho Kim Nhu Như tiết lộ thân phận của mình.

Đáng tiếc, Ôn Nhu bách sự thông không có ở đây, Vân Sơ chẳng biết Hoa Lang Đồ là cái gì?

Bình Luận (0)
Comment