"Tại sao các ngươi lại tập kích một doanh thương binh?" Đây mới là vấn đề Vân Sơ quan tâm nhất:
Kim Tam Thuật không ngại tiết lộ cho kẻ trong mắt hắn là người đã chết:" Không làm thế sao có thể khơi lên lửa giận của người Đường, để các ngươi giết hết người Cao Câu Ly?"
Vân Sơ cau mày:" Trong cái tổ vỡ làm gì có trứng lành, nay Bách Tể diệt vọng, Cao Câu Ly nguy trong sớm tối, nếu các ngươi đủ thông minh thì nên liên hợp với Bách Tể, Tân La mới đúng. Chọc giận quân Đường, không sợ lửa giận cháy lan sang các ngươi à?"
Kim Tam Thuật gằn giọng cười:" Bách Tể vẻn vẹn bốn chục vạn hộ, các ngươi chẳng giết hết nổi còn đang lún vào đó. Tân La ta có bảy ba vạn hộ, người Đường các ngươi làm được gì?"
"Trận chiến này nước Đường các ngươi đốc hết quốc lực rồi, hai vùng Hà Bắc, Sơn Đông đã có những vụ nổi loạn lẻ tẻ. Đại quân của các ngươi có thể ở Liêu Đông bao lâu chứ?"
"Liêu Đông sẽ thuộc về Tân La ta, chỉ đợi quân Đường các ngươi dọn sạch hộ thứ dơ bẩn thôi. Khi đó bọn ta lập nên trên mảnh đất đầy một Tân La cường đại, sạch sẽ, trí tuệ."
Suy nghĩ này không có gì lạ, nếu Vân Sơ ở vị trí của Kim Tam Thuật thì cũng sẽ làm thế thôi. Đợi binh mã Đại Đường đem hết thứ cũ ký, không thích hợp quét sạch, đây là một đám người trẻ tuổi có chí hướng, có lý tưởng, vừa vặn dựa vào ý nguyện của mình để lập quốc gia theo ý nguyện của bản thân.
Vân Sơ nhìn Kim Nhu Như:" Nể tình ta sắp chết, cô nói cho ta biết, cô không liên quan tới chuyện này đi."
Kim Nhu Như thông minh thế nào chứ, lập tức đáp:" Thực sự không liên quan tới ta, ta biết Hoa Lang Đồ tới Liêu Đông, nên thử tiếp xúc. Kết quả Kim Tam Thuật là thứ khốn kiếp không hiểu phong tình như ngươi, hắn giết hết thủ hạ của ta, còn bắt ta."
"Vân Sơ, xin lỗi, lần này ta không cứu được ngươi."
Kim Tam Thuật rất nhẹ nhàng buộc gậy gỗ vào miệng Kim Nhu Như, phất tay một cái, tức thì có người tới đặt nàng lên cái xe trượt, còn về phần Dương Cảnh bị kéo lê sau xe trượt.
Thấy Vân Sơ có vẻ chưa hiểu, hắn chuyên môn giải thích:" Nữ tử xinh đẹp như thế, ta cũng muốn, đáng tiếc nàng sắp thành kế mẫu của ta rồi, dù thích nàng tới đâu cũng không thể làm loạn nhân luân."
Vân Sơ gật đầu:" Đúng thế thật, nếu không ta dâng tấu đàn hặc người cha làm Hồng lư tự thừa của ngươi."
Kim Tam Thuật nhìn Vân Sơ đang thảo găng tay:" Ngươi đợi gì thế, tên bộ tướng Chung Quỳ của ngươi à? Theo lộ trình, phải ba ngày nữa hắn mới tới đây."
"Nói như vậy là nơi này chỉ có hai đội quân của chúng ta, gào vỡ họng cũng không ai tới chứ gì?"
"Ha ha ha, ngươi nói hay lắm, đúng, dù gào vỡ họng cũng ai tới đâu."
Vân Sơ cất găng tay đi, kệ cái lạnh, dùng tay không nắm chặt mã sóc, cảm thụ sự quen thuộc tới từng thớ gỗ trên đó:" Tốt, vậy thì khai chiến thôi."
Kim Tam Thuật cười to:" Ngươi là người thú vị đấy, nếu không vì bảo mật ta không nỡ giết ngươi đâu."
Vân Sơ cũng cười to thúc con ngựa mận chín vào thuẫn trận, hạ lệnh một tiếng, toàn quân tiến tới.
Bọn họ kết thuẫn trận hình tam giác, người bất lương từ khi luyện trận mai rùa quen dùng cự thuẫn che từ đầu tới chân, khiến cung tiễn bắn tới lộp độp xuống trận, bọn họ vẫn như con nhím lớn hướng về phía Kim Tam Thuật.
Đúng lúc này mấy cây gỗ lớn kêu răng rắc chuẩn bị đổ xuống.
"Tản ra!" Vân Sơ thất kinh ra lệnh:
Nhìn thuẫn trận bị phá, Kim Tam Thuật nhấc thanh đại đao chỉ Vân Sơ:" Ngươi là của ta."
Thừa lúc đại thụ chưa chạm đất, Vân Sơ giương cung bắn Kim Tam Thuật.
Kim Tam Thuật gạt tên đi, nhưng vì thế mà chậm một nhip, cây lớn đổ xuống làm hắn phải nhảy lui.
Cây lớn đổ uỳnh, tuyết văng tứ tung, từ trong tán lá rậm rạp, Vân Sơ bất thình lình xông ra, mã sóc đam vào ngực. Kim Tam Thuật quả nhiên không tầm thường, múa đao gạt mâu sang bên.
Đám bạch y nhân mang đủ lợi vũ khí ùn ùn xông lên, nhưng điều làm Vân Sơ chú ý là sau lưng còn có lưới cá giăng kín khắp nơi.
Kim Tam Thuật rất thích mèo vờn chuột, liên tục né tránh mâu của Vân Sơ, còn nói:" Đó là thiên la địa võng, ngươi nghĩ vì sao ta lại nhiều lời với kẻ sắp chết nào, vì ta cần thời gian bố trí, không để kẻ nào thoát khỏi nơi này."
"Ngươi nói vậy thì ta yên tâm rồi."
Còn chưa hiểu ra sao thì Kim Tam Thuật thấy Vân Sơ nhảy lùi lại thật nhanh, sau đó biến mất trong quân trận. Đám người bất lương bị cây đổ làm tan tác đội ngũ đã kết thành từng nhóm nhỏ hơn, năm mươi người một nhóm, đại thuẫn chống xuống đất, kết thành hình mai rùa che kín bốn phía.
Động tác bọn họ vô cùng thuần thục, nhưng quan trọng hơn, có rất nhiều quả cầu đen bốc khói trắng lăn về phía Hoa Lang Đồ.
Cảm giác nguy cơ cực lớn dâng lên trong lòng Kim Tam Thuật, lông tóc dựng lên, theo bản năng đạp mạnh chân về phía trước, người bắn ra phía sau.
Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh! ...
Một loạt tiếng nổ dồn dập bùng lên trong khu rừng rậm.
Vân Sơ chống cự thuẫn, quỳ một chân trên mặt đất, cảm thụ được trận mưa đá rào rào vang lên trên mặt thuẫn.
Đợi trận mưa rào xối lá chuối lắng xuống, Vân Sơ ném thuẫn, xách mâu lên, đứng giữa mặt đất mịt mù khói lẫn với tuyết trắng mênh mông, hào khí vô hạn.
Uỳnh!"
Một quả lôi hỏa đạn nổ chậm, Vân Sơ cuống cuồng dùng tay che khe hở giáp mặt, may chỉ có hai mảnh vụn bắn vào giáp rơi xuống.
Mất cả tư thế đẹp, để che giấu xấu hổ, Vân Sơ lao về phía Kim Tam Thuật bỏ chạy, trong làn khói dầy, từng bóng trắng xông tới. Vân Sơ đâm từng tên hất sáng bên, động tác liền mạch nhẹ nhàng, chân chẳng dừng lại dừng lại mảy may.
Lôi hỏa đạn không có mấy tính sát thương đối với đám bạch y nhân mặc khải giáp này, chúng chỉ có tác dụng giống bom khói, tranh thủ lúc địch còn đang choáng váng phải hạ sát thủ. Nếu không đợi chúng hồi tỉnh, ba trăm người bất lương không địch lại được.
Người bất lương cũng chẳng chậm hơn, vứt thuẫn đi, như sói đói nhào bổ vào đám Hoa Lang Đồ bị vị nổ làm ngã nghiêng ngã ngửa.
Đao chém rìu chặt, thương đâm mâu giết, khi có tên Hoa Lang Đồ bị vụ nổ làm rơi gậy gỗ trong miệng la hét, một số tên ở xa hơn chút mới sực tỉnh. Nhưng việc đầu tiên bọn chúng làm không phải là xông tới cứu đồng bọn, mà là quay đầu bỏ chạy.
Không thể trách được, vụ nổ khủng bố đó ai chứng kiến lần đầu chẳng hồn xiêu phách lạc.
Đáng tiếc, chúng đâm đầu vào chính cái gọi là thiên la địa võng của mình, đang cuống cuồng gỡ lưới thì những kẻ truy sát đã tới phía sau.