Vân Sơ chỉ một lòng truy tìm Kim Tam Thuật, tìm thế nào cũng không thấy, đến khi phát hiện vết rách lớn ở thiên la địa võng vội huýt sáo gọi con ngựa mận chín tới.
Tung mình lên ngựa, men theo dấu chân truy đuổi.
Phải thừa nhận tên Kim Tam Thuật này phản ứng rất nhanh, vừa cảm thụ được nguy hiểm đã chạy rồi, khi Vân Sơ đuổi ra khỏi rừng thì tên này đã chạy lên một ngọn đồi. Khi Vân Sơ đuổi lên đồi thì thấy hai vệt dài, thứ chó má này không ngờ dẫm ván trượt chạy mất.
Con ngựa mận chín hí lên lao xuống đồi, Vân Sơ cũng lấy trường cung ra.
Kim Tam Thuật dẫm ván trượt lao đi băng băng trên đồng tuyết, liên tục chuyển hướng làm con ngựa mận chín vất vẻ đuổi theo, Vân Sơ cũng chẳng thể nhắm bắn.
Nhìn trên mặt đất có giọt máu đỏ, Vân Sơ mới biết tên này bị thương rồi, phải thế chứ, một mình hắn được bốn năm quả lôi hỏa đạn chiếu cố mà bình an vô sự thì có lỗi quá. Trong thời tiết khốc liệt, một kẻ chảy máu còn vận động kịch liệt có thể cầm cự bao lâu.
Một chạy một đuổi, như thợ săn đuổi theo con mồi.
Khi tốc độ Kim Tam Thuật ngày một chậm, phía trước xuất hiện một sườn núi lớn.
Sức lực Kim Tam Thuật đã cạn, chỉ có thể loạng choạng nhích từng bước đi về phía con dốc, tưởng chừng Vân Sơ chỉ cần thúc ngựa nhanh một chút là có thể bắt sống hắn.
Đúng lúc ấy sau hai thân cây lớn, hai bóng trắng hung dữ đánh ra. Vân Sơ cười to, buông trường cung dùng mã sóc gạt bay hai thanh trường đao, tránh hai tên đó, chỉ nhắm vào Kim Tam Thuật.
Hôm nay không biết tên này, tin tức dùng lôi hỏa đạn tiết lộ, hậu quả rất nghiêm trọng.
Một tên bạch y nhân không ngờ ném thừng ra, quấn lấy chân sau con ngựa mận chín, dây vừa kéo căng, con ngựa mận chín đá mạnh chân về phía trước. Mặt đất trơn trượt, bạch y nhân không đứng vững bị văng về phía trước, chưa kịp buông thừng thì mã sốc đã chém xuống, chặt gãy cổ, hắn, máu tươi phun ra trên tuyết trắng, tạo thành huyết băng đỏ chót.
Vân Sơ đổi vũ khí bắn chết ngay tên bạch y nhân còn lại, tiếp tục truy đuổi Kim Tam Thuật gian nan chạy lên dốc.
Vân Sơ rút một mũi tên đuôi màu xanh lục, nhắm chuẩn Kim Tam Thuật vì mất máu quá nhiều mà rơi vào trạng thái bán hôn mê. Dù hắn trúng tên cũng chẳng nhận ra, vẫn nỗ lực leo lên cao …
Thấy hắn đã trúng tên rồi, Vân Sơ nhảy xuống ngựa, đi theo sau xem hắn có thể đi tới đâu.
Phải thừa nhận khát vọng sống của hắn rất mạnh, nhìn hắn dùng cả chân lẫn tay bò lên cao, Vân Sơ hoài nghi phải chăng trên sườn dốc kia có ai mà hắn nhất định muốn gặp trước khi chết?
Cứ đi theo hắn leo lên sườn dốc, Vân Sơ chẳng bất ngờ khi nhìn thấy một cái xe trượt tuyết, trên đó buộc Kim Nhu Như đang run cầm cập vì lạnh và Dương Cảnh sinh tử chưa rõ.
Vân Sơ rút đao ra nhìn quanh, bốn bề chỉ có tuyết trắng vô biên và họ.
Kim Tam Thuật bò tới xe trượt, lào thào với Kim Nhu Như:" Nói với phụ thân, tiếp tục nhẫn nại, tiếp tục nhẫn nại, nhẫn ..."
Kim Nhu Như không nhìn hắn mà đôi mắt đẹp đầy khiếp đảm nhìn Vân Sơ miệng mỉm cười từ từ đi tới gần, nàng nhận ra ánh mắt đó còn lạnh giá hơn cả băng tuyết, sợ tới nói không sõi:" Ta .. Ta không biết gì cả, ta không ... Ta ta ..."
Dương Cảnh chưa ý thức được tình hình loạng choạng đứng dậy, mừng rỡ:" Đa tạ tướng quân cứu .."
Ánh đao loáng lên, đầu Dương Cảnh từ từ lìa khỏi cổ, nụ cười vẫn im trên mặt, thân thể thì khụy xuống, lăn lông lốc trên đài cao.
Vân Sơ đi tới bên Kim Tam Thuật:" Nói đi, vì sao lại chạy tới thành Đại Hành của ta?"
Mặt Kim Tam Thuật đỏ lên một cách hết sức không bình thường, sức lực tựa hồ khôi phục, hắn trở mình nằm ngửa, mắt nhìn bầu trời xanh ngắt sau bão tuyết:" Như ta đã nói, bọn ta bố cục rất lâu rồi, vì quật khởi của Tân La mà nỗ lực, trời chỉ giúp những người tự giúp mình. Người Tân La không nỗ lực sẽ không có tương lai."
"Ta tới, xem xem có thể giết ít trọng thần của các ngươi, khiến đông chinh của các ngươi kết thúc qua loa không?"
"Nhưng giờ xem ra, chuyện không đơn giản như ta nghĩ, Đại Đường đáng sợ hơn xa ta nghĩ."
"Cho nên ta chỉ muốn Kim Nhu Như nói với phụ thân ta, Tân La cần phải nhẫn nại, tương lai tươi sáng của Tân La còn ở phương xa."
Nói xong lại quay sang nhìn Kim Nhu Như giấu đầu xuống vào tuyết, không muốn nghe họ nói chuyện. Hắn thương xót kéo đầu nàng ra khỏi tuyết, lau đi tuyết và nước mắt trên mặt:" Nàng là vương tộc Tân La, dù đối diện với cái chết, cũng phải ung dung và tôn nghiêm, nếu không tương lai thành nữ vương cũng chỉ là cái xác không hồn."
Kim Nhu Như răng va vào nhau cầm cập, không nói lên lời, chỉ có nước mắt trào ra ngày một nhiều.
Kim Tam Thuật để nàng dựa vào ngực mình, an ủi:" Đừng sợ, có ta đây."
Người Kim Nhu Như run lên, không dám nhìn Vân Sơ, dấu mặt vào lòng Kim Tam Thuật.
Kim Tam Thuật vuốt ve mái tóc dài của Kim Nhu Như, nhìn Vân Sơ với vẻ không cam lòng, lẩm bẩm:" Đám quý công tử các ngươi sinh ra ở quốc gia cường đại chẳng hiểu được người từ khi sinh ra phải sống dưới cái bóng của người khác đâu."
"Các ngươi sinh ra có tất cả, bọn ta phải nỗ lực gấp mười lần, trăm lần cũng chưa chắc ..."
Vân Sơ không đáp lời hắn, đứng đó nghe, tới khi giọng Kim Tam Thuật nhỏ dần rồi không còn nữa, bốn phương trời chỉ có cơn gió muôn đời không nghỉ.
Nhịp tim Kim Tam Thuật ngừng đập, Kim Nhu Như đờ đẫn ngồi dậy, lắp bắp van xin:" Vân Sơ, ta ta .. không biết gì hết."
Vân Sơ ôn hòa đáp: "Ta biết."
"Ngươi, ngươi sẽ giết ta phải không?"
"Không."
Kim Nhu Như không tin những lời này, nàng nhìn thân thể Dương Cảnh đã lăn xuống chân núi, bị tuyết dính vào thành quả cầu tuyết:" Ngươi thực sự không giết ta à?"
Vân Sơ thở hắt ra:" Không, ta cần cô sống để chuyển lời của Kim Tam Thuật cho Kim Dữu Tín."
Kim Nhu Như ra sức lắc đầu:" Ta không nghe thấy gì cả, ta không biết gì cả."
"Vậy thì nói với Kim Dữu Tín, Đại Đường đáng sợ hơn xa ông ta nghĩ, nếu có dã tâm gì thì hãy thu lại đi."
“Vì sao muốn ta nói những lời đó.”
“Cứ chuyển lời ta là được.”
Vân Sơ vừa nói vừa cởi dây thừng trên người Kim Nhu Như, đám Hoa Lang Đô ra tay với nàng rất tàn nhẫn, trói rất chặt, trong thời tiết lạnh thế này, trói thời gian dài, huyết mạch không thông, sẽ bị hoại tử.
Cởi choàng của Kim Tam Thuật khoác lên người Kim Nhu Như, Vân Sơ lấy thừng buộc vào ván trượt, kéo nàng và thi thể Kim Tam Thuật đi.
Kim Nhu Như có vẻ sợ quá độ rồi, sợ Vân Sơ giết mình, cứ nói không ngừng, đem hết chuyện liên quan tới Hoa Lang Đô kể ra, hi vọng y thấy mình hữu dụng mà tha chết.
Thì ra những người được gọi là Hoa Lang Đồ đó bọn họ xuất thân từ nhà huân quý Tân La, thề chết tận trung với nước, xuất hiện từ 200 năm trước. Những người này tuy thân phận cao, nhưng từ bỏ hưởng thụ, khắc khổ truy rèn bản lĩnh, dù là mùa đông giá rét cũng không nghỉ.
Ở Tân La, chỉ cần có Hoa Lang Đồ là được mọi người tôn kính, vì đó là những võ sĩ trung dũng, ngoan cường.
Hoa Lang Đồ không chỉ võ nghệ cao cường, phàm có nghi thức long trọng, bọn họ tham gia biểu diễn nhạc, vẽ tranh, làm thơ.
Tóm lại đó là những người văn võ song toàn, đầy nhiệt huyết và hoài bão, một lòng vì sự quật khởi của Tân La.
Tuổi trẻ, lý tưởng cùng quá khích, Vân Sơ cũng trải qua rồi.
(*) Hoa Lang Đồ có thật đấy, ấy là Lão Kiết ghi chú thế, mình không hứng thú tìm hiểu lắm.