Khi Vân Sơ kéo Kim Nhu Như xuống dốc thì Lão Lưu mặt xẹo dẫn đầu mấy người bất lương sợ Vân Sơ gặp nguy hiểm đã tìm tới.
Bọn họ đã tìm được xe trượt đám Kim Tam Thuật để lại, cẩn thận xóa bỏ hết dấu vết thương tích do thuốc nổ gây ra trên người Hoa Lang Đồ, chất lên xe trượt, kiểm tra hiện trường cuộc chiến mấy lần, không phát hiện sơ hở gì mới kéo xe về thành Đại Hành.
Ngồi trên đống thi thể chất cao, Kim Nhu Như mới xác định Vân Sơ sẽ không giết mình.
Khi đi qua một khe núi, bên trong tuyết đột nhiên nhảy ra hai mấy Hoa Lang Đồ tấn công đội xe, nhưng người bất lương tựa hồ đã dự liệu trước rồi. Cung nỏ đồng loạt bắt ra, chớp mắt hạ gục kẻ địch.
Người chết thì bị chất lên xe trượt, không chết Vân Sơ cũng không giết, Lão Hà cần dược nhân, trói lại đem về.
Vân Sơ dẫn theo đội ngũ kỳ quái đó như đi lang thang trong hoang nguyên, lúc ấy Kim Nhu Như mới hiểu, mình và số thi thể kia là mồi như của y.
Những tên Hoa Lang Đồ chưa được thuốc nổ rửa tội, theo như Kim Nhu Như kể đó là những kẻ lòng tràn ngập bầu nhiệt huyết với Tân La, khi nhìn thấy công chúa bị bắt sống, chiến hữu thành chiến lợi phẩm, chúng ắt không chấp nhận được, dù số lượng ít cũng phát động tấn công.
Loại người như vậy trên chiến trường rất đáng sợ, sự điên cuồng của chúng sẽ kéo cả người hèn nhát điên cuồng theo.
Nhưng bên giờ bên cạnh chúng không có người khác, bản thân liền như thiêu thân đâm đầu vào lửa.
Kim Nhu Như nhìn thi thể trên xe trượt ngày một nhiều, lần đầu tiên nàng nhận ra một bộ mặt khác của Vân Sơ, hét lên:" Ngươi thật đáng sợ."
"Chuyện này, ta chẳng có gì biện giải."
"Ngươi không sợ họ bắn chết ta à?"
"Không đâu, cô là công chúa của họ, còn là công chúa xinh đẹp nhất, bọn họ sao có thể nỡ nhìn cô bị người Đường bắt đi lăng nhục."
"Cho nên hạ sẽ giết ta … Á …"
Lời vừa dứt một mũi tên bắt chuẩn xác vào vai Kim Nhu Như, nàng hét lên, Vân Sơ thì tức tốc quay người, giương cung bắn liền ba mũi vào cây tùng rậm rạp.
Một bóng trắng từ trên cây rơi bịch xuống, tức thì 12 người bất lương cầm thuẫn, thương, nỏ xếp thành trận hình đơn giản đi tới kiểm tra. Biết người đó đã chết, không còn ai nữa, chỉ có tiếng hét của Kim Nhu Như vẫn vang vọng đồng hoang.
Tên đó là thu hoạch cuối cùng của đoàn người Vân Sơ, Kim Nhu Như trúng tên cũng không bị thương, vì dưới áo lông, Vân Sơ cho nàng mặc giáp.
Chỉ đau một chút thôi.
Đúng hai ngày qua đi, Vân Sơ sờ cái cằm đã lún phún râu của mình, nói với Kim Nhu Như:" Chúng ta sắp về rồi, cô có vui không?"
Kim Nhu Như vẫn hỏi câu đó:" Ngươi sẽ giết ta phải không?"
"Không đâu cô là Nhạc Lãng quận chúa được triều đình sắc phong, ta sẽ không làm hại cô." Vân Sơ khẳng định:
Kim Nhu Như cười thảm, giờ nàng chẳng còn tự tin xưng công chúa trước mặt nam nhân nhìn bề ngoài rất ôn hòa này:" Ngươi còn bận tâm tới thân phận quận chúa vậy sao?"
"Hơn cô dự liệu đấy."
"Nói dối, ta không phải quận chúa người Đường thực sự, ngươi không quan tâm tới tính mạng của ta."
Vân Sơ cạn lời nhìn Kim Nhu Như:" Sao cô nhất định muốn ta nói ra lời làm cô đau lòng thế?"
"Nói đi, ta thích nghe lời nói thật."
"Được rồi, ta sẽ không tùy tiện làm hỏng công cụ hữu dụng trong tay, đó là một trong nguyên tắc cuộc đời của ta. Giờ cô hài lòng chưa?"
Kim Nhu Như tủi thân ứa nước mắt, nàng biết sẽ chẳng có gì tử tế nhưng vẫn không kìm được thương tâm, suốt chặng đường tiếp theo đó, nàng không nói gì thêm với Vân Sơ.
Khi thấy Vân Sơ kéo mấy trăm cỗ thi thể về thành, lại còn đám tù binh bị trói chặt, trong thành khơi lên chút xôn xao, khi biết đó là người Tân La thì bọn họ thở phào. Còn đám Lão Hoàng, Lão Hà kinh ngạc vô cùng.
Khi 500 phủ binh đối diện với những kẻ này, điều duy nhất có thể làm được là đoạn hậu cho bọn họ tranh thủ thời gian chạy trốn.
Một đội quân như thế trong mắt họ không khác gì hổ lang, vậy mà Vân Sơ dẫn theo ba trăm người đi vài ngày liền bắt tất cả về. Nhất thời làm Lão Hoàng, Lão Hà không biết nói thế nào nữa.
300 người đó cũng có tổn thất, nhưng hiển nhiên không là gì so với chiến tích họ thu được.
Số phủ binh còn lại nhìn thấy những kẻ đó, mắt đỏ hoe, không rõ phẫn nộ hay đau lòng.
Vân Sơ giao lại cho đám Lão Hà, Lão Hoàng, đỡ Kim Nhu Như lạnh cóng tới hậu trạch.
Ôn Nhu thấy Kim Nhu Như về, cởi áo choàng lồng của mình, chu đáo đắp lên người nàng, còn ân cần rót cho nàng cốc trà nóng.
Mấy ngày liền đối diện với sự trái tim băng giá của Vân Sơ, đột nhiên gặp được sự quan tâm ấm áp đó, Kim Nhu Như vô cùng cảm kích hắn.
" Các ngươi không biết, khi đó bọn ta bị chúng dụ vào trong rừng rồi bao vây, tất cả bọn ta chỉ biết xếp trận trốn như rùa. Chỉ huyện tôn một mình một ngựa xông vào chúng chém giết, người đi tới đâu, máu đổ tới đó ..."
"Một mình huyện tôn giết hơn trăm tên ... Cái gì, ngươi không tin à? Hừ, huyện tôn năm mười bốn tuổi đã một mình xông vào mười vạn quân Đột Quyết ..."
"Huyện tôn dũng mãnh vô song, không tin ngươi đi thử đi, mẹ nó tên nào làm huyện tôn bị thương một cọng tóc, lão tử trả gấp trăm lần ..."
Đám người bất lương trở về ra sức thổi phồng vũ lực của Vân Sơ, nghe như Hạng Vũ tái sinh, Lữ Bố nhập hồn vậy. Nhiều người không tin, nhưng kết quả rõ ra đó, chẳng nói được gì.
Tiếp đó là xử lý vấn đề này ra sao.
Lão Hoàng muốn đưa số thi thể này cho Lý Tích, Lão Hà muốn vận chuyển thằng về Trường An, tố cáo với hoàng đế về hành vi của người Tân La.
Vân Sơ thấy, dù là đưa ai thì tác dụng cũng không nhiều, một khi triều đình định ra chính sách, chuyện nhỏ thế này cơ bản không thay đổi được đại cục.
Huống hồ Hoa Lang Đồ là tổ chức dân gian, tuy có con cháu quý tộc tham gia, nhưng thực sự chỉ là tổ chức do dân gian tự lập nên, không phải của quan phủ.
Đám người này giết thương binh Đại Đường, tội đáng muôn chết, giờ Vân Sơ giết rồi, cùng lắm chỉ chất vấn Tân La vương, đòi ít lợi ích và bồi thường là xong.
Ôn Nhu viết một công văn thỉnh công rất dài báo cho Liêu Đông đạo hành quân tổng quản, viết một văn thư bi thương tột độ gửi binh bộ, ngự sử đài.
Thế là xong, hắn giúp Vân Sơ đẩy hết chuyện cho người khác.
À tất nhiên như mọi khi Ôn Nhu đưa văn thư cho Trương Đông Hải đi gửi, thế là hắn sao chép một bản gửi hoàng đế hoàng hậu.
Vân Sơ không muốn Ôn Nhu viết cái gì thái quá trong thu, chỉ coi như quân đội Đại Đường diệt một đám phỉ đồ đi qua thành mà thôi.