Không lâu sau khi Vân Sơ tiểu phỉ trở về thì chiến báo từ thành Nhục Di gửi tới, Vân Sơ chỉ xem lướt qua ném cho Ôn Nhu, nói hời hợt:" Anh công đã hạ thành Nhục Di, chuẩn bị nhổ trại về phía nam."
Ôn Như một tay cầm bát canh thịt nóng, tay cầm chiến báo xem, ra chiến trường một chuyến, hiểu biết tăng thêm một bậc:" Chém tại trận hơn hai vạn à, nói láo, đám súc sinh này đã không coi bách tính trong thành là người nữa à? Chỉ là thành Đại Hành chúng ta là tốt, bách tính vẫn sống yên lành."
Rõ ràng Lý Tích đồ thành rồi, tòa thành kìm chân ông ta thời gian dài đón nhận kết cục bi thảm.
Bây giờ ngoại trừ chuyện ở thành Đại Hành, bọn họ chẳng quan tâm nữa, vứt chiến báo sang bên, tiếp tục ăn lẩu.
Chỉ bực một điều không biết Lão Hà thử thuốc gì, từ phía ông ta ở truyền tới tiếng rên áp ức, cả đêm không dứt làm Ôn Nhu cực kỳ bất mãn.
Khi trời sáng liền khá hơn nhiều, vì mặt trời chiếu xuống, thành Đại Hành lại huyên náo tấp nập, người qua kẻ lại không dứt, hoàn toàn cách tuyệt với chiến hỏa liên miên ngoài kia.
Vì nơi này có một nam nhân cường đại tới mức lặng lẽ đem ý chí của mình bao phủ cả thành trì, khiến mọi thứ vận hành theo ý mình.
Hôm nay thành Đại Hành có khách.
Đại Đường tán kỵ thừa Lưu Xuân Lai từ trên ván trượt đi xuống, ở ngoài khơi xa, có hai chiến hạm đang tuần tra.
Ông ta từ chiến hạm xuống, vì bến cảng đóng băng rồi, nên đành dùng thuyền nhỏ đưa tới mặt băng, lại dùng xe kéo đưa lên bờ.
Đoàn người bọn họ có hai sáu người, mục tiêu là hành dinh của Lý Tích, họ ngồi xe từ Trường An tới Lai Châu đã tiêu hao đại bộ phận tinh lực. Tuyrrdn đường biển từ Lai Châu tới thành Đại Hành, suýt nữa lấy nửa cái mạng còn lại.
Dù lên bờ rồi, đoàn người Lưu Xuân Lai vẫn đứng không vững, thấy trời đất quay cuồng, khó chịu tột độ.
Thấy đám Vân Sơ ra nghênh đón, ông ta chẳng để ý tới lễ nghi, tóm chặt tay Vân Sơ:" Vũ Sơ, cho đoàn người bọn ta một gian tĩnh thất, nghỉ ngơi vài ngày huynh đệ ta nói chuyện."
Vân Sơ vỗ về:" Có Hà y phán của thái y thự ở đây, hay để ông ấy tới xem bệnh cho chư vị huynh đài, mọi người còn phải đi tiếp về phía đông, đường còn xa."
Lưu Xuân Lai cố nên cơn buồn nôn, gục gặc cái đầu.
Biết Lưu Xuân Lai lúc này có ngồi xe trâu cũng là một sự dày vò, Vân Sơ lựa chọn đi bộ về phủ thành chủ.
Vượt qua thời gian khó khăn nhất, đoàn người đi bộ hít thở không khí lạt buốt tươi mới, cảm giác thoải mái hơn nhiều.
Thành người Cao Câu Ly nhìn thoáng qua không khác người Đường là bao, nhưng khác biệt rất rõ ràng. Ví như nhà ở đây không nằm sát đất, hoặc có cột gỗ chống sàn, hoặc là kê đá.
Đường xá cũng nhỏ hơn nhiều, không có con đường rộng thênh thang thẳng tắp, những con đường như ngõ nhỏ quanh co, mang phong tính hết sức đặc biệt.
Chỉ là thấy người Cao Câu Ly đi lại trên đường cách mình quá gần, thi thoảng có người đảo mắt nhìn họ, mà Vân Sơ không dẫn theo nhiều hộ vệ, bất an Lưu Xuân Lai tăng dần, tới gần Vân Sơ hỏi nhỏ:" Sao không thấy giáp binh mở đường, quân sĩ hộ vệ?"
Vân Sơ cười:" Tán kỵ ở Trường An ra đường cũng vậy sao?"
Lưu Xuân Lai không trả lời được, trước khi tới đây nắm được tình hình rồi, quân Đường chém giết rất dã man, đi tới đâu người Cao Câu Ly bị tàn sát tới đó, mà nơi họ đang ở là tòa thành nằm sâu trong đất đai người Cao Câu Ly. Đoàn người mình quá ít, xung quanh toàn là người Cao Câu Ly, mỗi người đưa mắt nhìn sang Lưu Xuân Lai tưởng chừng ngay giây sau họ sẽ rút vũ khí xông vào giết chết mình vậy.
Cả đám người bị cảm giác sợ hãi khiến đỡ buồn nôn hơn nhiều, túm tụm vào một chỗ trông hết sức buồn cười, chân người đi sau thậm chí dẫm lên người đi trước. Càng đi ra phố lớn thì người Cao Câu Ly càng đông, họ càng sợ, ánh mắt cảnh giác với từng người đi qua, rồi họ phát hiện một chuyện lạ. một số người đi đường thi lễ với Vân Sơ, Vân Sơ đáp lễ họ.
Hoàn toàn không vì có thêm một đoàn quan viên Đại Đường mà thần sắc của họ cái gì biến hóa.
Phát hiện này làm Lưu Xuân Lai tỉnh táo hẳn, thành Đại Hành người đi đường tự do, tuy nam nữ ăn mặc rõ ràng là dị tộc, nhưng có bà cụ tóc bạc, phụ nhân áo trắng, trẻ nhỏ đuổi nhau. Rõ ràng là thành địch, vậy mà người dân vui vẻ tự nhiên.
Cảnh này thì Lưu Xuân Lai thấy nhiều rồi, chẳng có gì lạ, nhưng đều là thành phố sâu trong địa phận Đại Đường, ra thành trì biên ải một cái là không khí khác ngay. Vậy mà ở chốn dị quốc lại thấy cảm giác quen thuộc.
Đám quan viên theo sau cũng nhận ra, trong lòng bớt sợ, vừa đi vừa bàn tán, tấm tắc khen lạ, có người thậm chí tạt vào quán ven đường mua vài món đồ thủ công làm thô sơ, trả bằng tiền Đại Đường, tuy giao lưu không được, nhưng mua bán không thành vấn đề. Thần sắc bọn họ ngày một thả lỏng, vừa đi vừa vãn cảnh.
Chỉ có điều vừa mới bước vào phủ thành chủ một cái, hai bên tường toàn xác người đông cứng, tức thì chân tay lạnh toát, tiếng ôn ọe vang lên liên hồi.
Lưu Xuân Lai cũng nôn một tràng, cố nén lại chỉ số thi thể, run giọng chất vấn:" Vân Sơ, đây là thủ đoạn cai trị của ngươi đấy à?"
Vân Sơ thở dài:" Họ đều là phủ binh Đại Đường chiến tử, nhất thời không kiếm được quan tài an táng, nên ủy khuất đứng đây."
Lưu Xuân Lai chưa từng tiếp xúc với quân đội cả kinh:" Đều là trai tráng Đại Đường sao?"
Vân Sơ gật đầu, dẫn đoàn quan văn bái tế, biết đây là người mình, đám quan văn bình thường lại, chỉnh đốn trang phục, thi lễ một lượt.
Khi tới hậu trạch, đoàn người Lưu Xuân Lai thấy thi thể chất đống bên tường còn nhiều hơn nữa, không kìm được nước mắt, đấm ngực kêu to:" Không ngờ một cuộc đông chinh làm con cháu Đại Đường ta thương vong thảm như thế."
Thế là tiếng khóc vang dội, rồi cả đám lại chỉnh trang phục, chuẩn bị tế bái.
Vân Sơ cuống lên giữ lại:" Đó là thi thể tặc khấu."
Lưu Xuân Lai đang khóc tưng bừng suýt hộc máu nội thương, người lảo đảo dựa vào tường, từ lúc rời thuyền tới giờ cảm xúc liên tục thay đổi, cái mạng vừa nhặt về suýt bay mất, ai oán nhìn Vân Sơ:" Vì sao tiền sảnh bày thi thể tướng sĩ, hậu trạch bày thi thể tặc khấu chứ?"
Vân Sơ toát mồ hôi, mấy vị này mà bái lạy rồi thì cả đời hận mình, vội giải thích:" Người chết ở tiền sảnh là do đám tặc khấu này gây ra. Người trước sẽ được đại táng phong quang, đi vào từ cửa chính, còn kẻ này lôi ra theo cửa nhỏ, ném loạn táng cương cho dã thú ăn, chẳng qua trời lạnh chưa thi hành thôi."