Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 568 - Q3 - Chương 078: Ngày Càng Phồn Vinh.

Q3 - Chương 078: Ngày càng phồn vinh. Q3 - Chương 078: Ngày càng phồn vinh.

Ở một số mặt xã giao, Vân Sơ đôi khi thiếu chút tinh tế, may mà có Ôn Nhu tới hỗ trợ, hắn đưa một vò thuốc sát trùng.

Một ngụm thuốc sát trùng uống vào, tán kỵ thường thị Lưu Xuân Lai ngủ say một ngày một đêm. Khi ông ta tỉnh lại thì tinh thần đã ngời ngời, tất cả mệt mỏi, thương đâu bị thuốc sát trùng đuổi hết.

Cái gọi là tán kỵ thường thị, là một đám người có học vấn nhàn tản, làm cố vấn của hoàng đế.

Ôn Nhu lén gọn đám người này là một đám người ngửi rắm hoàng đế khen thơm.

Những người này bình thường hầu hạ bên cạnh hoàng đế, thanh quý vô cùng, không ai dám đắc tội, sợ bọn họ uốn lưỡi trước mặt hoàng đế là chuốc họa vào thân.

Vân Sơ thích qua lại với nịnh thần, vì nhu cầu của họ rất đơn giản, trừ tiền ra chẳng còn gì khác, y thích người đơn thuần như thế.

Không như loại người giống Lưu Nhân Quỹ, nếu không có bản lĩnh, khó mà quan hệ với ông ta được.

Mà nịnh thần Đại Đường lúc này vẫn có tiết tháo lắm, dù muốn phát tài, cũng làm người ta cảm thấy dễ chịu như tắm gió xuân.

Vân Sơ uống trà với Lưu Xân Lai có cảm giác đó.

"Thi thể bán được tiền à?" Vân Sơ phải nhìn trái ngó phải, thấy bốn phía không người mới nhỏ giọng thỉnh giáo:

Tán kỵ huynh phất tay:" Chúng ta nói lời đường hoàng, Vũ Sơ vì sao phải thì thầm như thế?"

Vân Sơ hổ thẹn chắp tay:" Lần đầu bán thi thể, tiểu đệ chưa quen."

Tán kỵ huynh cau mày không vui:" Cái gì mà bán thi thể chứ, Vũ Sơ không nên nghĩ về ngu huynh xấu xa như vậy, chúng ta làm tròn hiếu đạo với huân quý Tân LA thôi."

"Ngươi nghĩ mà xem, những người Tân La trẻ tuổi này nhất thời hồ đồ làm chuyện sai lầm, bỏ mạng ở đất khách, còn sắp bị Vũ Sơ ném ra loạn táng cương, vào bụng thú dữ."

"Như thế phụ mẫu thê nhi họ sao chịu được."

"Ở Đại Đường, dù ác tặc sau khi bị xử tử, tội nghiệt thù hận đều xóa hết, cho người nhà thân hữu thu xác, đây là lễ nhân luân mà."

Vân Sơ lần đầu thấy mình đúng học nông hiểu cạn, khiêm tốn hỏi:" Mong huynh trưởng chỉ bảo cho."

Tán kỵ huynh khinh bỉ nhìn viên quan ngũ phẩm trẻ quá thể đáng trước mắt:" Lần này ngu huynh sẽ tới chỗ Anh công một chuyến, cũng phụng lệnh gặp Tân La vương Kim Xuân Thu. Vũ Sơ chỉ cần cho những thi thể đó vào tuyết bảo tồn tốt, chớ để dã thú tha đi."

"Còn lại hãy xem thủ đoạn của ngu huynh."

Có chuyện hay như thế Vân Sơ tất nhiên là gật ngay rồi.

Tán kỵ huynh hành trình vội vã, lại nóng lòng tới Tân La phát tài, nên ngày hôm sau Vân Sơ chọn 500 phủ binh hộ tống tán kỵ huynh rời thành tận mười dặm mới rơi lệ từ biệt.

Sau khi biết việc làm của Tán kỵ huynh, Ôn Nhu hổ thẹn không biết giấu mặt vào đâu, luôn mồm nói không bằng. Chung Quỳ ngửa mặt lên trời kêu dài, hận nhân gian như quỷ vực.

Vương Đức Phát thì giờ mắc hội chứng sùng bài Vân Sơ rồi, nghe tới thi thể bán được tiền, suýt nữa quỳ xuống dập đầu vài phát.

Chỉ có Trương Đông Hải là mặt không đổi sắc, nhưng trong lòng như sóng cả Đông Hải, cuồn cuộn trong đêm bảo.

Tới nay hắn vẫn còn nhớ lúc tán kỵ thường khi tiễn biệt Vân Sơ, dáng vẻ đức cao sáng chói làm sao.

Vân Sơ đoán chừng Tán kỵ huynh đi Tân La kỳ thực là để thám thính tình hình phía bên đó, dù sao Kim Dữu Tín đã chiếm lĩnh 27 tòa thành của Bách Tể

Không chỉ có thế Tân La thái tử Kim Pháp Mẫn thừa lúc người Cao Câu Ly toàn lực kháng cự Đại Đường, chiếm lĩnh sáu tòa thành phía nam của Cao Câu Ly.

Đây là toàn bộ ý nghĩa của Tán kỵ huynh tới Tân La gặp Kim Xuân Thu.

Tiết Nhân Quý lần này thực sự đánh ra danh tiếng rồi, khác với lần trước theo thái tông đông chinh, khi đó hắn chỉ là một viên bì tướng. Bây giờ hắn nắm một quân, tung hoành vô địch ở Cao Câu Ly, đem hào hoang của Vân Sơ, Bùi Hành Kiệm bị che lấp hoàn toàn.

Không chỉ Tiết Nhân Quý, ngay cả Quách Đãi Phong ngày một tiến bộ, trên quân trận liên tiếp chém tướng đoạt cờ, mặc dù tướng sĩ dưới trướng kêu khổ liên miên, nhưng quân công của hắn cứ lên cao mãi, họ cắn răng mà theo.

Từ quân báo Vân Sơ còn được biết, Bùi Hành Kiệm thằng hiểm Hắc Xỉ Thường Chi ở Hoàng Châu, chặn đứng làn sóng khởi nghĩa chống lại Đại Đường ở Bách Tể.

Vì không để người Tân La độc chiếm thành quả ở phía nam Cao Câu Ly. Tô Định Phương, Bùi Hành Kiệm dẫn tám vạn đại quân bắc thượng, phối hợp với đại quân đông chinh, hai mặt giáp kích Cao Câu Ly.

Trong địa phận Bách Tể chỉ còn lại tả kiêu vệ lang tướng Lưu Nhân Nguyện, suất lĩnh hai vạn quân ở lại Hùng Tân.

Vừa nghe tin Tô Định Phương bắc thượng, Phù Dư Phúc đệ đệ Bách Tề vương cùng tăng nhân Đạo Sâm thừa cơ làm loạn, đưa vương tử Phù Dư Phong lên ngôi vương, nhanh chóng chiếm lĩnh rất nhiều thành trì Bách Tể, đánh lại quân đường, vây khốn Lưu Nhân Nguyện ở Tử Tỉ. ( Sử thật.)

Xem quân báo tới đây, Vân Sơ biết tới lúc Lưu Nhân Quỹ ra tay rồi.

Vân Sơ muốn giúp ông ta, nhưng chẳng cách nào giúp được ông già cố chấp đó, y miễn cưỡng lắm duy trì được cân bằng của tiếp tế cho đại quân mà không tổn hại thành Đại Hành, chẳng thể tự ý điều binh, nên chỉ có thể thầm cổ vũ trong lòng.

Đại quân của Lý Tích càn quét Cao Câu Ly, đi tới đâu người Cao Câu Ly chạy tới đó, tin tức thành Nhục Di bị đồ thành truyền bá xôn xao.

Thế là vô số bách tính vứt bỏ gia nghiệp, chạy về phía thành Bình Nhưỡng.

Chiến sự càng dữ dội thì chuyện làm ăn ở thành Đại Hành càng tưng bừng. Cho dù mặt biển đóng băng, vẫn có vô số thương thuyền đỗ lại bên mép băng cứng, đưa hàng hóa vào thành.

Mạo hiểm như vậy vì họ là thương cổ Cao Câu Ly, nay ở trong nước khói lửa bốn phương, Lý Tích giết người như ngóe. Đám thương nhân tình cờ nghe nói tới danh tiếng nhân nghĩa của Cao Văn, cùng sự hưng thịnh của thành Đại Hành liền mang theo gia sản, ngồi thuyền tới đây.

Thế nên ba người Vân Sơ, Ôn Nhu, Cao Văn vô cùng bận rộn, tất nhiên không phải ai cũng có thể vào thành, thẩm tra diễn ra rất nghiêm ngặt. Quan viên thành Đại Hành dưới sự suất lĩnh của Cao Văn phát huy tác dụng lớn, thương cổ nào có lợi cho thành Đại Hành, danh tiếng không tệ thì được bọn họ niềm nở đón vào thành. Còn những kẻ nổi tiếng đập xương hút tủy người ta, không có lợi cho thành Đại Hành được đưa tới cầu tầu băng khác, nơi đó do Vương Đức Phát và Trương Đông Hải đón tiếp.

Sau đó nghe nói vì họ xem thường thành Đại Hành bé tí tẹo rồi nam hạ.

Những người chạy trốn khỏi chiến tranh chứng kiến cảnh tượng thanh bình ở nơi này liền thích ngay lập tức.

Mặc dù điều kiện sinh sống ở đây không tốt cho lắm, lại còn phải nộp nhiều thuế, nhưng đem so với tính mạng, dù phải nộp nhiều, đám thương cổ vẫn vui vẻ bỏ ra.

Cái kho phủ cực lớn Vân Sơ mới xây đã đầy ắp rồi, điều này hoàn toàn ngoài dự liệu.

Vân Sơ đoán chừng khi Lý Tích áp sát Bình Nhưỡng thì người kéo tới đây còn đông nữa, tòa thành này không chứa nổi, cần nhanh chóng có phương án mở rộng.

(*) Về cơ bản tới lúc này các sự kiện đông chinh tác giả miêu tả đều đúng theo sử được chép lại, chỉ có điều thời gian sớm hơn 4 - 6 năm.

Bình Luận (0)
Comment