Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 569 - Q3 - Chương 079: Công Huân.

Q3 - Chương 079: Công huân. Q3 - Chương 079: Công huân.

Khi Vân Sơ và Ôn Nhu lúc đó đứng trước cái thương khố cực lớn đầy muốn tràn cả ra ngoài, bọn họ chẳng bận tâm tới thiên hạ ầm ầm dậy sóng trước kia.

"Ai mà ngờ được chứ, ba tám vạn đại quân vất vả chinh chiến, thu hoạch chẳng bằng chúng ta. Ta đang sợ người thiên hạ mà biết chúng ta có cố tiền lớn thế này, đám tướng môn hận chết chúng ta." Ôn Nhu rên rỉ, đây gọi là đau khổ trong hạnh phúc:

"Hừ, hận cái gì, chiến tranh nổ ra, phú thương chạy đầu tiên, còn lại đa phần bách tính không còn đường nào khác. Đám người đó xông vào nhà bách tính cướp phá lấy được cái gì, xoong nồi của người ta à?!" Vân Sơ nhìn tiền đồng cùng đồ vàng bạc nhất cao tận nóc thương khố, đây mới là tài sản chất lượng cao:

Ôn Nhu vốc một nắm tiền đồng lên xem xét niên hiệu nói:" Tiền nhà Tùy này, đúc năm Khai Hoàng đấy, so với tiền khai nguyên thông bảo của Đại Đường ta tốt hơn không chỉ một bậc đâu."

Vân Sơ bổ xung không ít kiến thức nên hiểu ngay, năm Khai Hoàng, Tùy Văn đế lấy tích góp mấy trăm năm huân quý Lũng Tây khai sáng hoàn triều, đương nhiên hơn xa Đại Đường lập quốc trong nghèo khó, than:" Vậy mà không ngờ chỉ hai đời tan thành mây khói."

"Đại Đường ta truyền được ba đời rồi, nhìn tình hình trước mắt, ta đoán tối thiểu thêm được năm đời." Ôn Nhu tự tin phán định:

"Có thời gian đắc ý thì viết mật tấu đi." Vân Sơ làm động tác đá hớ:" Ta lo viết chậm một chút bệ hạ sẽ nổi trận lôi đình, tiền nhiều quá rồi, ta nhìn mà sợ đây này."

Ôn Nhu cười ha hả, hoàng đế vì trận chiến này vét sạch quốc khố, lại còn trút hết tài lực trâu phủ bắc ngạn Đại Hà, con số không rõ nhưng hắn làm sổ sách nên biết phần nào, ước chừng 130 vạn quan:" Thực ra ta muốn để bệ hạ sốt ruột thêm thời gian nữa, nếu không bệ hạ nghĩ chúng ta kiếm tiền dễ lắm."

Vân Sơ nhẩm tính:" Với tốc độ kiếm tiền này, đợi Anh Công lấy được Bình Nhưỡng, chúng ta chắc phải kiếm được 80 vạn quan?"

"Nếu chúng ta mạnh tay hơn nữa, ta thấy có thể vượt qua con số 100 vạn quan. Chỉ cần cùng ta đặt 100 vạn quan này trước mặt bệ hạ, bất kể kỳ công cái thế gì gì cũng chẳng đáng xách giày cho chúng ta, ha ha ha ..." Ôn Nhu cười như cú đêm, cực kỳ rùng rợn:

Trương Đông Hải sau khi theo Vân Sơ, Ôn Nhu đi thăm quan thương khố cực lớn, chấn động không nói thành lời.

"Nơi này gần 70 vạn rồi, đợi ngươi tới Trường An, đoán chừng sẽ trên 80 vạn."

Ôn Nhu tính toán khi mùa xuân Liêu Đông tới, vạn vật phục sinh, nơi này sẽ có thêm nhiều tiền hơn nữa, điểm này phải nói rõ với bệ hạ.

"Lần này đông chinh, kho phủ, kho quốc gia, thậm chí kho riêng của hệ hạ hẳn cũng trống không rồi. Có điều ta thấy đây là chuyện tốt, tiền không bị biến mất, tiêu đi nơi này sẽ bổ xung cho nơi khác."

"Cho nên trong tấu sớ ta nói rồi, tiền bệ hạ tiêu ra là lắng đọng trong tay bách tính."

Lần này Trương Đông Hải được Vân Sơ bổ nhiệm làm đặc sứ, mang mật tấu tới Trường An, nói với hoàng đế, y có rất nhiều tiền.

Trương Đông Hải hoài nghi phải chăng Vân Sơ đã biết mình là mật điệp rồi, nhưng Vân Sơ không nói ra, hắn lẽ nào tự báo thân phận.

Vân Sơ cũng giải thích với hắn vì sao số tiền này không thể rơi vào tay Lý Tích.

Y nói tiền tài là phân bón làm hoa màu phát triển, nếu tập đoàn võ tướng có số tiền này, khu rừng võ tướng sẽ thành tường thành che lấp mặt trời.

Nói với hắn võ tướng là thanh chiến đao, phải nắm trong tay người, chứ không để vũ khí nắm con người.

Trương Đông Hải chẳng hiểu Vân Sơ nói cái gì, khổ sở nhét những lời đó vào đầu, dẫn theo 20 bộ hạ lên thuyền mà đi, đi rất nhanh, như sợ để chậm, chữ nghĩa sẽ rơi rụng hết khỏi đầu.

……….. ………….

" Tên khốn Vân Sơ đó đang làm gì thế? Đã trả lời thư của ta chưa?" Bùi Hành Kiệm cởi chiến giáp, ngồi xuống tầm thảo lông cừu dày, hỏi phó tướng Vương Phương Dực:

Từ lúc bắt đầu chinh phạt Bách Tể, Bùi Hành Kiệm thấy mình như ngày nào cũng chiến đấu, chiến đấu với quân Bách Tể, chiến đấu với bách tính Bách Tể, chiến đấu với phe phản bội Bách Tê ... Nay lại chuẩn bị chiến đấu với người Cao Câu Ly.

Hắn vô cùng mệt mỏi.

Vương Phương Dực rót cho hắn một bát nước nóng:" Tướng quân có viết thư cho Định Viễn tướng quân sao? Chưa thấy thư trả lời, nghe nói bị Anh công lệnh làm Ô hành đạo hành quân tổng quản, vẫn ở Liêu Đông, chưa qua sông Áp Lục, xem ra phụ trách bảo vệ tuyến vận lương."

Bùi Hành Kiệm uống ngụm nước nóng:" Nếu là ta, ta cũng đặt y ở hậu phương."

Vương Phương Dực không hiểu:" Nghe nói Định Viễn tướng quân dũng mãnh hơn người, phá thành, chém tướng, đánh đâu thắng đó. Mãnh tướng như vậy sao lại đặt ở hậu phương?"

Bùi Hành Kiệm lắc đầu:" Ngươi không hiểu Vân Sơ, tên đó tuy dũng mãnh, nhưng không phải người cùng đường với bọn ta. Chẳng biết vì sao y rất có thành kiến với võ nhân, nhất là lần này chuyện chúng ta làm ở Bách Tể, còn bị y và Ôn Nhu dâng tấu đàn hặc."

"Đại quân phá địch sau đó cho phép bách tính cướp bóc là thông lệ mà. Không cho cướp bóc, ai chịu dốc lòng chiến đấu nữa."

"Không phải y đàn hặc chúng ta thả quân cướp bóc, mà nói chúng ta làm việc quá ngu xuẩn, ích lợi thấp lại tính nguy hại cao, mất nhiều hơn được. Tên này không dám chỉ mặt Tô công chửi, nên chụp hết tội lên đầu ta, nói ta là thứ thất phu thiếu mưu khuyết trí, nên ta viết thư chửi y, tính thời gian phải có hồi đáp lâu rồi chứ, tên khốn này dám lờ ta."

Vương Phương Dực nghe vậy nổi giận:" Có giỏi thì y làm đi."

Bùi Hành Kiệm thở dài:" Câu này nói với ai thì nói, đừng nói với Vân Sơ, cứ đợi về triều luận công ban thưởng, ngươi sẽ thấy công lao của y cao hơn tất cả mọi người."

"Mạt tướng không tin, có công gì hơn công diệt quốc chứ?" Vương Phương Dực cười khẩy:

"Ta không biết y làm thế nào, nhưng y sẽ làm được thôi. Không sao cả, đợi ngươi bị tên tiểu tặc vô sỉ đó dày vò vài lần, tâm tính sẽ ôn hòa lại." Bùi Hành Kiệm xua tay:" Không nói tới tên khốn đó nữa, Hắc Xỉ Thường Chi với Sa Trá Tương Như chịu hàng chưa?"

"Chưa có thay đổi gì."

Vương Phương Dực biết Bùi Hành Kiệm nổi lòng ái tài rồi, có điều với Hắc Xỉ Thường Chi, hắn cũng rất phục.

Hắc Xỉ Thường Chi cùng Sa Trá Tương Như đang ở Hoằng Sơn tạo thành thể ỷ dốc kháng cự bọn họ, lấy Quỷ Thất Phúc Tín bảo vệ phía sau. Nhưng Quỷ Thất Phúc Tín dẫn nhân mã bỏ chạy, khiến hai người bị hở lưng, sau một cuộc quyết chiến thì Bùi Hành Kiếm bắt sống cả hai.

Nay họ đang ở trong quân của Bùi Hành Kiệm.

Bùi Hành Kiệm mang trà tới lều bố trí Hắc Xỉ Thường và Sa Trá Tương Như.

Đối diện với hai đại hán nằm trên giường, hắn nhiệt tình nói:" Nào, tới thử thứ này đi, do một người rất thú vị ở Đại Đường làm ra, hiện đang thịnh hành ở Trường An. Hẳn không lâu nữa sẽ thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống ở Đại Đường."

Hắc Xỉ Thường Chi và Sa Trá Tương Như trở mình ngồi dậy, nhìn chằm chằm Bùi Hành Kiệm không nói.

Bùi Hành Kiệm bây giờ pha quán quán trà cũng thuần thục lắm, chỉ là ở nơi này, không thể làm cầu kỳ nhã trí như đám Vân Sơ, ném vài quả khô vào đun cùng trà, để nguyên cốc to đưa cho ho người người:" Con người ta thô lỗ, không biết vòng vo, chỉ cần các ngươi thành người của bọn ta, ngày tháng tốt đẹp vẫn ở phía sau."

Hắc Xỉ Thường Chi tuổi chưa tới ba mươi, gương mặt hơi dài xương xẩu giống như dáng người, gò má gầy hóp lại, chẳng thể nói là anh tuấn. Nhưng không rõ ngũ quan phối hợp với nhau như thế nào, đem lại một một thứ ma khí phách cô độc cao ngạo. Hắn nổi giận:" Bọn ta vốn đã hàng Đường, nhưng đó là ngày tháng tốt đẹp ngươi mang tới bách tính Bách Tể à?"

"Xem các ngươi làm cái gì? Các ngươi còn tàn bạo hơn cả người Tân La thâm thù với bọn họ, tham lam hơn người Cao Câu Ly, nếu thế vì sao bọn ta phải đầu hàng nước Đường các ngươi?"

Bùi Hành Kiệm tiếp tục nướng bánh:" Ta không che giấu gì, phủ binh sở dĩ vượt vạn dặm đi chinh chiến là vì lợi ích cướp bóc sau khi chiến thắng, nếu không có lợi ích này, ai theo bọn ta chiến đấu."

"Đừng nói với ta khi ác ngươi chiến đấu với Cao Câu Ly, Tân La không làm thế."

"Bây giờ cướp rồi, đốt rồi, chúng ta cũng chém giết rồi. Giờ các ngươi muốn thế nào, lại tiếp tục chém giết à?"

Bình Luận (0)
Comment