Hai người kia không đáp, đại thế của quân Đường đã thành, đánh nữa cũng chỉ khiến thêm bách tính uổng mạng.
Bùi Hành Kiệm biết hai bên kết thù oán rồi, khó cởi bỏ được, hắn còn phải đi đánh Cao Câu Ly, chẳng thể dẫn họ theo khuyên nhủ. Đang không biết làm sao chợt nghĩ ra một kế:" Các ngươi bảo ta quá đáng, nhưng các ngươi không biết, thế mà có kẻ đàn hặc ta, nói ta là võ phu vô dụng, quá nhân từ với người Bách Tể, không biết bóc lột các ngươi, kiếm thêm lợi ích cho Đại Đường."
Hắc Xì Thường Chi hừ lạnh:" Đồ thành, đốt thành, chôn sống, các ngươi còn muốn thế nào mới là quá đáng?"
"Có nghe tới thành Đại Hành chưa?"
"Theo ta biết đó cũng là một tòa thành bị quân Đường công phá."
“Đàn hặc ta là tên quan viên Đại Đường ngu xuẩn, chính là kẻ gần đây có tiếng nhân từ, Ô Hành đạo hành quân tổng quản Vân Sơ. Giờ chúng ta ở thành Trường Uyên, nếu ngồi thuyền thuận buồm có thể tới thành Đại Hành. Đợi khi gặp tên đập xương hút tủy người ấy, các ngươi sẽ thấy Lão Bùi ta là hán tử sáng khoái thế nào."
"Ngươi thả bọn ta đi sao?" Hắc Xỉ Thường Chi kinh ngạc: "Thành Đại Hành là nơi bị quân Đường công phá, ắt thành đống đổ nát, có gì để tới?"
"Các ngươi cứ tới thành Đại Hành, ta ở Cao Câu Ly đợi câu trả lời của các ngươi." Bùi Hành Kiệm không giải thích:" Hai người các ngươi đều là người trung hậu, ta chẳng sợ các ngươi vứt bỏ già trẻ thê nhi bỏ chạy."
"Ngươi chắc là muốn thả bọn ta chứ?" Sa Trá Tương Như nhiều tuổi hơn Hắc Xỉ Thường Chi, tuổi khoảng bốn mươi, da đen góc cạnh, lông mày và tóc dày rậm như rễ tre, bộ râu ngắn tua tủa như bàn chải, thâm trầm vững trãi:
"Ta sẽ cho các ngươi thuyền, tùy tòng, hàng hóa, các ngươi đóng giả thương nhân tới xem dáng vẻ chân thật của thành Đại Hành là gì." Bùi Hành Kiệm nhét nốt nửa cái bánh vào mồm, uống hết cốc trà đã nguội, đứng dậy đi luôn:
Đưa hai người kia lên thuyền, Bùi Hành Kiệm còn viết cho Vân Sơ một lá thư, chứng minh thân phận của họ, tránh tên đó cho một đao chết ngay thì hỏng kế hoạch.
Nhìn chiếc thuyền giương buồm đi xa, Vương Phương Dực lo lắng:" Tướng quân cứ thế thả họ, không sợ gây họa à?"
Bùi Hành Kiệm chẳng lo:" Hai người này giờ hận Quỷ Thất Phúc Tín hơn chúng ta, muốn báo thù cũng sẽ tìm tên đó trước. Thêm vào bị chúng ta bắt sống, người Bách Tể không tin họ nữa, chỉ còn con đường quy thuận Đại Đường thôi."
"Nay ta cho họ tín nhiệm lớn, ta tin hai người này sau khi thấy chuyện Vân Sơ bóc lột ở thành Đại Hành sẽ quay lại tìm ta."
Vương Phương Dực thở dài:" Mạt tướng giờ mong Định Viễn tướng quân đừng làm nơi đó biến thành chỗ người người căm ghét, khiến hai người đó phản cảm quá độ với Đại Đường ta thì chuyện không còn cơ xoay chuyển nữa."
Bùi Hành Kiệm cười ha hả:" Vân Sơ giỏi quản lý địa phương, am hiểu bóc lột bách tính một cách kín đáo, ngươi không biết trước kia y không bỏ một đồng lấy nhà lấy đất của bách tính phát tài. Đó là ở Đại Đường đấy, nếu là ở chỗ khác, y không buồn che giấu nửa xấu xa của y đâu .."
Không giống ý nghĩ của Bùi Hành Kiệm và Vương Phương Dực.
Vân Sơ ngay từ đầu chẳng định thống trị theo kiểu tát ao vớt cá.
Chỉ có để thành Đại Hành phát triển tốt đẹp, mang về tài nguyên cho triều đình, triều đình mới coi trọng Liêu Đông, mới bỏ đi suy nghĩ giống đám Lý Tích và đám tướng môn cho rằng, chỉ cần giết sạch nơi này là bình yên, sau đó mấy chục năm lại tới giết tiếp.
Kết quả là khoét rỗng cả quốc khố, lại gây phản loạn ở Doanh Châu.
Vân Sơ lựa chọn thương nhân thích hợp vào thành Đại Hành, biến nơi này thành thị chuyên sang nghiệp phục vụ, như luyện sắt, chế giáp, nuôi ngựa. Nhưng những thứ này phải khống chế trong tay quan phủ, quy mô không cần lớn, đủ dùng là được.
Sau đó lấy vận tải biển, lông thú, dược liệu, cờ bạc, thanh lâu, tửu điểm là ngành nghề kiếm tiền chủ yếu.
Sản nghiệp này sẽ gắn chặt với thị trường Đại Đường.
Y tin chỉ bằng vào sâm nhung thôi cũng có thể biến thành Đại Hành thành viên minh châu chói mắt nhất ở mảnh đất Liêu Đông này.
Hàng hóa Hắc Xỉ Thường Chi và Sa Trá Tương Như mang tới chính là sâm nhung. Vốn Bùi Hành Kiệm định đem giáp và vũ khí cướp được trong quân Cao Câu Ly giao cho họ, để họ tiếp xúc với Vân Sơ, vì thứ này dù ở Tân La hay Bách Tể đều cực kỳ được ưa chuộng.
Sau lại thấy không muốn sáng tạo cơ hội cho họ, Vân Sơ giảo hoạt như hồ ly, nói không chừng muốn lợi dụng hai người này, từ đó sẽ lấy lễ đối đãi với họ.
Vừa vặn Vương Phương Dực cướp được một hiệu sâm nhung, hắn liền giao hết cho hai người Hắc Xỉ Thường Chi tới thành Đại Hành.
Thứ dược liệu quý giá như thế này, quan phủ Đại Đường thấy được một cái là cướp ngay, tao ngộ của hai người Hắc Xỉ Thường Chi khỏi nói cũng biết.
Chỉ có để họ thấy bộ mặt xấu xa nhất của Vân Sơ, hai người đó mới tuyệt vọng chấp nhận đi theo hắn. Tất nhiên trong người họ có văn thư của hắn, không sợ bị giết.
Thực tế chuyện sâm nhung thành dược liệu quý khởi nguồn từ phường Tấn Xương.
Trên đời này Vân Sơ ghét nhất là làm chuyện lỗ vốn, cho dù y thiết lập hiệu thuốc bình chuẩn ở phường Tấn Xương, chuyên chữa bệnh cho bách tính bình dân, nhưng vì y yêu cầu cao về chất lượng thuốc, khám chữ chữa bệnh khiến nơi này lỗ nặng.
Thế là không được, Vân Sơ không thích bỏ tiền làm từ thiện.
Thế là y đem tác dụng sâm nhung nói với lão thần tiên, được lão thần tiên thí nghiệm xong hết lời khen ngợi, thế là Vân Sơ đem các loại thuốc hiệu quả tương tự hai thứ này nâng giá gấp trăm lần.
Dù sao bách tính chẳng thể đụng vào thứ thuốc quý này, khi cần có thể dùng lượng lớn thuốc giá rẻ khác thay thế. Vân Sơ dùng thứ dược liệu quý kia cân bằng thu chi cho nhà thuốc, để nó tự vận hành tốt đẹp, không phải móc túi y.
Chính vì thứ thuốc này phủ binh trông coi cầu tàu băng tất nhiên không đưa họ tới cái gọi là cầu tàu đen, mà là đường hoàng đưa họ lên bờ qua cầu tàu trắng.
Thương cổ các nước trên cầu tàu trắng rất đông tới đủ mọi nơi, Hắc Xỉ Thường Chi thấy thương cổ người Oa thì khó chịu, Bách Tể và nước Oa gần nhau ân oán mấy trăm năm, nợ máu kể không hết.
Quá trình đưa hàng hóa lên xe trượt tới bờ không có gì để kể, phủ binh Đại Đường thái độ rất lãnh đạm, nhưng làm đúng theo quy củ, cũng chẳng tỏ ra căm ghét họ. Hắc Xỉ Thường Chi nhìn ra dáng vẻ đám soái tướng Bách Tử trước kia.
Nếu muốn lấy một ví von, đó chính là thứ mặt thối tha chuyện công làm theo phép công.
Phủ binh lục lọi hàng hóa của họ, chỉ vẻn vẹn là kiểm tra thôi, không hề có chuyện ăn cướp hoặc bớt xét lấy trộm như Hắc Xỉ Thường Chi nghĩ.
Phủ binh có vẻ thấy quen thương nhân Bách Tể rồi, thế nên chẳng có gì để nói, đưa lên càng xong lại kéo xe trượt về.
Sa Trá Tương Như nói nhỏ:" Có vẻ bình an, hiện chưa nhìn ra cái gì."
Hắc Sỉ Thường Chi gật đầu, tuy chuyện khác hẳn với dự đoán của hắn, nhưng hắn vẫn thấy nên cẩn thận chưa đánh giá vội:" Mới chỉ bắt đầu thôi mà."
…… ………
Hắc Sỉ Thường Chi, Khế Bật Hà Lực có thể nói là hai tướng quân ngoại tộc nổi tiếng nhất thời này, lập nhiều chiến công cho Đại Đường, đồng thời có được kết cục tử tế, tận đời con cháu vẫn phục vụ nhà Đường.
(*) Ví trí thành Đại Hành so bản đồ hiện đại, hình như chỉ xem đc ảnh trên nền web, app ko đc.