Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 571 - Q3 - Chương 081: Chắc Có Điều Gian Trá.

Q3 - Chương 081: Chắc có điều gian trá. Q3 - Chương 081: Chắc có điều gian trá.

Hai người Hắc Xỉ Thường Chi và Sa Trá Tương Như mang theo sự cảnh giác cao độ rời xe trượt, tay theo bản năng đặt vào vị trí giấu vũ khí, sau đó cùng nhìn nhau cười khổ buông thõng tay. Dẫn tòng nhân toàn là người của Bùi Hành Kiệm phái theo giám sát, vác hàng hóa trên vai lên bờ.

Bến cảng này khắp nơi là phủ binh Đại Đường cầm vũ khí lạnh lùng nhìn người qua lại, những kho hàng dài dằng dặc, phía trước là rất nhiều dân phu ăn mặc lam lũ vác hàng. Còn chắn ngay trước mặt họ là rất nhiều người đang xếp hàng sau một cái hàng rào.

Hắc Xỉ Thường Chi hỏi một thương nhân Bách Tể phía trước mới biết, thương nhân lên bờ thì chuyện đầu tiên là phải ước tính giá trị hàng hóa, sau đó nộp thuế. Nhìn gương mặt nhăn như bị của thương nhân đó, Hắc Xỉ Thường Chi hiểu, đây mới là chỗ người Đường bóc lột ... Lý do đáng hoàng, nộp thuế! Không cần cướp.

Sau khi trải qua chuyện tàn khốc ở Bách Tể, Hắc Xỉ Thường Chi thấy trên đời này chẳng còn gì làm mình bất ngờ được nữa, thản nhiên tiếp nhận rồi, vả lại hắn cho rằng nếu vẻn vẹn tổn thất một ít tiền tài cũng tốt hơn chuyện bị người Đường giết chóc cướp phá ở Bách Tể.

Đợi khi Hắc Xỉ Thường Chi tới phía trên cùng báo ra thân phận người Bách Tể, phủ binh trông hàng rào bực mình bảo hắn sang phía lối đi cho người Bách Tể làm thủ tục xuất cảng.

Hắc Xỉ Thường Chi không hiểu gì cả, đi tới trước mặt một người mang đạm mùi thương cổ Bách Tề, hắn có cảm giác lúc này mình bị người ta nhìn như gia súc, đang đánh giá gầy béo.

"Cường tráng thế này sao không đi làm lính?"

Tên thương cổ Bách Tể nay là tiểu lại người Đường vừa mở miệng đã khiến hắn không biết phải trả lời ra sao?

Không ngờ người ta chẳng hi vọng hắn trả lời, vừa kiểm tra hàng hóa Hắc Xỉ Thường Chi mang theo vừa lẩm bẩm:" Chạy hết cả rồi, Bách Tể còn cái gì đây?"

Sa Trà Tương Như không nhịn được đáp trả:" Ngươi cũng chạy còn trách ai?"

Tiểu lại cười:" Còn sống đến đây chẳng dễ dàng, chúng ta đừng cười nhau nữa."

Hắc Xỉ Thường Chi u uất nói:" Người Bách Tể có thể sống ở đây à?"

Tiểu lại chỉ mặt mình:" Nhìn ta giống người chết không?"

"Không."

"Ta vốn là thương cổ Bách Tể, sau khi mất hết tiền tài chạy thoát tới thành Đại Hành, cứ nghĩ là sẽ chết đói, không ngờ được thành chủ cho ta việc làm, miếng cơm ăn. Rồi sau đó quan phủ biết ta hiểu ít chữ Đại Đường, biết tính toán, cho ta làm việc này. Người chẳng có đồng nào như ta còn sống được, các ngươi xa hoa thế này, còn cường tráng, lo gì chứ?"

"Chỉ cần nộp nửa số hàng coi như thuế vào thành là được."

Hắc Xỉ Thường Chi còn muốn hỏi nhiều hơn thì bị người phía sau bực mình thúc giục, đành trơ mắt nhìn tên tiểu lại lấy đi một nửa hàng hóa của mình.

Đúng là một nửa thật không nhiều hơn, chứng tỏ tên tiểu lại đó không tham ô. Xem ra đây là nơi có quy củ.

Thời buổi loạn lạc, chỉ cần có quy củ, bất kể quy củ đó có vô lý thế nào thì cũng sống được.

Sau khi đi qua bến cảng vào thành Đại Hành, Hắc Xỉ Thường Chi phát hiện, phủ binh dày đặc đứng gác bến cảng không đuổi theo họ cướp hàng, thậm chí còn chẳng nhìn lấy một cái.

Đứng trên đường phố nhìn dòng người bận rộn, nhìn cửa hiệu kinh doanh khắp nơi, chẳng thấy bóng dáng binh sĩ tuần tra trên đường, Hắc Xỉ Thường Chi nói với Sa Trá Tương Như:" Nếu không phải mắt ta mù thì chắc chắn Bùi Hành Kiệm đang nói láo."

Sa Trá Tương Như nghĩ tới bạn bè thân hữu của mình ngã xuống dưới sự tàn bạo của quân Đường, thậm chí hai mắt hơi đỏ:” Người nơi này làm sao lại may mắn thế chứ?”

Tay cầm lộ dẫn bến cảng cấp, đoàn người Hắc Xỉ Thường Chi thuận lợi tìm được một khách sạn coi như sạch sẽ để ở trọ.

Cái khách sạn này rõ ràng là do nhà ở cũ mới sửa thành, chưởng quầy người Cao Câu Ly nói, nơi này vốn là của phú thương, khi người Đường tới liền mang tài sản chạy mất, người Đường liền sửa thành khách sạn.

"Giờ bọn chúng có về cũng không trả nhà cho chúng." Chưởng quầy giọng đầy trào phúng:

Hắc Xỉ Thường Chi thắc mắc:" Dù sao cũng là của người ta, vì sao không trả?"

"Lúc quan phủ lập hộ khẩu, xác định tài sản, chúng không có mặt tất nhiên là thành vật vô chủ, đem chia cho người khác."

"Chia cho quân Đường chứ gì?"

"Một phần thưởng cho quân Đường, đa phần là chia cho người nghèo trước kia trong thành ở."

"Người nghèo trước kia, giờ đều giàu đúng không?" Hắc Xỉ Thường Chi vẫn mang nghi ngờ với nơi này:

Chưởng quầy không ngốc, nói chuyện một lúc nhận ra giọng điệu không hay của Hắc Xỉ Thường Chi, định mắng, nhưng nghĩ người ta là khách nên nhịn, không trả lời mà chuyển chủ đề:" Các ngươi mang sâm nhung tới có bán không, nếu bản lão hủ quen một hiệu sâm nhung, có thể bán với giá tốt."

Hắc Xỉ Thường Chi gật đầu:" Tất nhiên là sẽ bản, sâm nhung Bách Tể là tốt nhất, giá lại rẻ, huynh đệ ta có lẽ sau này sẽ thường tới thành Đại Hành."

Chưởng quầy rốt cuộc không nhịn được nữa:" Khách nhân nói thế lão hủ không thích đâu, ai chẳng biết sâm nhung Cao Câu Ly tốt nhất thiên hạ, Bách Tể làm gì có sâm nhung tốt, lại còn thích dùng rễ cây lừa người ta, người Bách Tể các ngươi là tệ nhất ..."

Tuy xảy ra cãi nhau, nhưng Hắc Xỉ Thường Chi thấy đây mới là tâm tình nên có của người bình thường. Nơi cai trị của người Đường, người Cao Câu Ly dám nổi giận, ít nhất nghiệm chứng được sự tự do ở nơi này.

Thật khó tin, nhưng là sự thực.

Vào khách sạn rồi, hai người cất đồ đạc, không dẫn theo tùy tùng, nhắm bừa một hướng rồi đi dạo quanh thành.

Chẳng có gì để kể hết, vì một tòa thành bình thường có gì để kể đây, có chăng là hơi đông đúc quá mức, cứ chỗ nào có đất trống là lại thấy đang xây dựng. Còn người nơi này thì đủ loại chủng tộc nhiều nhất là người Cao Câu Ly, rồi đến Bách Tể, Tân La, người Đường không thấy mấy, còn có ít chủng tộc ăn mặc kỳ quái, họ không nhận ra.

Sau khi đi một vòng, họ cố ý rời thành, nhưng quân Đường gác cổng chẳng bận tâm, hai người chuyển sang cổng thành khác đi vào.

Lần này cũng chẳng ai kiểm tra giấy tờ gì, mọi người đều tùy ý ra vào như vậy, không hề bị giam giữ trong thành, thế thì quá khó tin rồi, chắc chắn có điều gian trá ở đây, làm sao quân Đường lại tốt thế được? Nhưng ngay cả người bỏ đi mà họ còn chẳng giữ lại thì còn gì nghi ngờ được đây?

Đang hoang mang lẫn chút cảm xúc khó tả trong lòng, đúng lúc này bọn họ nhìn thấy một đám thợ săn Cao Câu Lý kéo xe trượt chở con mồi, lưng đeo cung vào thành.

Lần này phủ binh trông thành gọi lại, khi Hắc Xỉ Thường Chi cho rằng đám người kia vì mang cung tên nên gặp rắc rối thì đám phủ bình chỉ trỏ con mồi trên xe trượt.

Hai bên dùng tay giao lưu với nhau, sau khi khua khoắng một hồi, phủ binh lấy một con hươu một con hoẵng rồi trả một nắm tiền. Thợ săn nhận tiền vui vẻ rồi rời thành luôn.

Bình Luận (0)
Comment