Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 572 - Q3 - Chương 082: Tòa Thành Có Quy Củ.

Q3 - Chương 082: Tòa thành có quy củ. Q3 - Chương 082: Tòa thành có quy củ.

Sa Trá Tương Như quan sát rất kỹ phủ binh Đại Đường và thợ săn Cao Câu Ly giao dịch với nhau, giao dịch thành công, thợ săn đã đi xa khuất tầm nhìn, còn đám phủ binh đứng đó tán gẫu không hề có ý đuổi theo. Hắn không cho rằng người ta cần gì diễn trò lừa mình, nhưng như vậy càng vô lý, tới cạnh một phu binh trông có vẻ dễ nói chuyện, cố tình hỏi:" Cần gì phải trả tiền cho đám Cao Câu Ly, lấy luôn cho rồi."

Phủ binh đó trừng mắt:" Ta lấy con mồi của ngươi mà không trả tiền thì ngươi có vui không?"

"Không vui."

"Thế chẳng phải xong rồi à, đều là người cùng khổ sống không dễ, chuyện ngươi thấy không vui người khác cũng không vui thôi."

Mặc dù phủ binh này chẳng nói ra được đạo lý gì nhưng lời nói rất chắc chắn.

Sa Trá Tương Như nào biết, giờ phủ binh mỗi tháng được thưởng một quan tiền, là người có tiền rồi, bỏ dăm ba đồng là xong việc, cần gì làm xằng.

Ở chuyện này tướng quân nghiêm lắm, lần trước có một phủ binh nhất thời không nhịn được bóp mông một nữ tử Cao Câu Ly đi qua cổng thành, chỉ thế thôi, không làm gì hơn. Chẳng hiểu sao chuyện đến tai tướng quân, tướng quân bắt tên đó cởi hết mũ giáp, trả lại vũ khí, nói đúng một chữ cút, kệ tên đó khóc chết cha chết mẹ.

Tướng quân làm việc thô bạo, trường sử hiền hòa hơn nhiều.

Tối hôm đó trưởng sử tới quân trại triệu tập bọn họ lại nói chuyện, giảng giải đạo lý vì sao cần giữ gìn sự yên bình ở thành Đại Hành. Thế là mọi người hiểu rồi, thực ra nhiều người không hiểu, nhưng vẫn làm theo, chẳng khó coi như đây là thành Trường An là được.

Có ngốc mới vì một con hươu mà làm việc để huynh đệ coi thường, ngươi làm thế tức là ngươi không hiểu trưởng sử nói, không hiểu dụng ý của tướng quân.

Người Quan Trung sĩ diện cao, sẽ không nhận mình dốt.

Một bát cơm mạch một đồng, một bầu rượu năm đồng, một đĩa rau thêm vào bát canh thịt cũng năm đồng.

Sau khi tốn mười một đồng ăn cơm, Hắc Xỉ Thường Chi đã có nhận thức cơ bản với vật giá tòa thành này, hơi cao một chút, nhưng thời chiến mà, vậy là tốt lắm rồi.

Khi trời tối, mọi người chuẩn bị đi ngủ thì tên hỏa kế tai hơi mặt chuột trông là biết không phải hạng tử tế vào phòng Hắc Xỉ Thường Chi, cười dâm tiện thì thầm một hồi với Sa Trá Tương Như.

Sa Trá Tương Như nói ra luôn:" Tên này bảo đừng đi ngủ sớm, ở phía bến tàu có đồ ngon để ăn, thứ hay để chơi, hỏi chúng ta có đi không? Nếu đi chỉ cần cho hắn 5 đồng dẫn đường, hắn chỉ chỗ ăn chơi cho."

Hắc Xỉ Thường Chi cười to ném ngay cho hắn năm đồng:" Được, nếu bọn ta không thỏa mãn sẽ đòi người lấy tiền."

Thành Đại Hành vào buổi tối lạnh nứt da nứt thịt, những cơn gió lốc nhỏ cuốn theo tàn tuyết liên tục thay đổi vị trí, lúc ở dưới cửa sổ, khi ở bên cửa, như có người gõ cửa nhà.

Thi thoảng có con chó không chịu nổi cái lạnh vươn dài cổ hưởng mặt trăng hú vài tiếng.

Uỳnh!

Đột nhiên một nam tử trần truồng phá vỡ cửa sổ chắc chắn lao ra ngoài.

Hắn lăn vài vòng trên mặt đất rồi bất động.

Tiếp ngay đó Hắc Xỉ Thường Chi phanh ngực từ trong cửa sổ nhảy ra, tóm cổ nam tử kia vừa lắc vừa rống:" Nữ nhân của gia gia mà ngươi cũng dám cướp à? Thứ như ngươi chỉ xứng tìm chó hoang."

Nói rồi giơ người đó lên ném vào bức tường, nam tử kia hộc máu hôn mê.

Hắc Xử Thường Chi cười to leo cửa sổ quay lại, hô lên với đám đông:" Mang thêm ba vò rượu nữa ra đây, mỗ mời chư vị."

Thanh lâu vốn ồn ào, tức thì như thành hang sói, hú hét tưng bừng, ai còn nhớ tới nam tử kia nữa.

Mọi người vây quanh lão bảo tử vừa mang rượu ra, không đợi hỏa kế rót rượu, mỗi người tự kiếm đồ chứa rượu để uống.

Hắc Xỉ Thường Chi trong lòng ôm hai ca cơ cao câu ly, giơ cốc rượu lớn lên:" Uống ..."

Vì thế lại một hồi huyên náo nữa bắt đầu.

Khi một đám người bất lương mặc đồ đen khiêng một nam tử đông cứng từ ngoài vào, thanh lâu vừa rồi còn như cái chợ liền im phăng phắc, mọi người giờ mới nhớ ra, quên mất tên đó.

"Ai giết người này?" Một người bất lương tay cầm đao hung bạo nhìn đám nam nữ ăn mặc thiếu chỉnh tề trong thanh lâu:

"Hắn giết, hắn giết đấy."

Thành Đại Hành là nơi có quy củ, thế nên đám đông vừa uống rượu xưng huynh gọi đệ đồng loạt chỉ Hắc Xỉ Thường Chi.

Sa Trá Tương Như đã uống không ít rượu, loạng choạng đứng lên, vỗ ngực bồm bộp:" Còn có ta."

Người bất lương gật gù:" Giỏi, dám làm dám chịu, hảo hán. Nếu đã giết người thì hai vị hảo hán theo ta đi một chuyến."

Hắc Xỉ Thường Chi và Sa Trà Tương Như không coi ra gì, ngửa mặt cười vang, bị người bất lương dùng xích sắt trói lại cũng không phản kháng.

Khi ra ngoài hắn còn hô với mọi người bên trong:" Đợi mỗ gia rời nhà lao sẽ lại mời chư vị uống rượu."

Thấy Hắc Xỉ Thường Chi chưa hiểu chuyện nghiêm trọng, một ca cơ bị dáng vẻ hào hùng của hắn làm nhìn si dại, tiếc nuối nói:" Khác nhân hào sảng như vậy mà phải đền mạng cho người Oa, thật đáng tiếc, vừa rồi nên nói là hắn ngã chết mới đúng."

Hai người Hắc Xỉ Thường Chi bị ném vào nhà lao.

Mặt đất trải một lớp rơm khá dày, không tới mức làm người ta bị chết rét, Hắc Xỉ Thưởng Chi thoải mái ngả lưng xuống:" Đợi mai lên công đường xem thế nào, nếu không có gì bất ngờ, chúng ta theo tên hành quân tổng quản ở đây quách, ngươi thấy sao?

Sa Trá Tương Như dùng nắm tay vốc nắm rơm:" Dày nửa thước, đến nhà lao cũng có quy củ ... Ta thích người quy củ, theo người như vậy, chỉ cần đừng làm trái quy củ của hắn là sẽ sống lâu."

"Có điều ăn nói với Bùi Hành Kiệm ra sao?"

Hắc Xỉ Thường Chi thoải mái nói:" Nếu người này không có bản lĩnh đòi lại gia quyến của chúng ta từ chỗ Bùi Hành Kiệm thì sao xứng huynh đệ chúng ta đi theo."

"Thôi ngủ đi, chuẩn bị tinh thần mai gặp người kia xem thế nào."

Khi Vân Sơ luyện tập xong lau mồ hôi thì có người bất lương tới tìm, nói có hai tội tù lỡ tay giết người muốn gặp y.

"Tên là gì?"

"Tự xưng là nguyên Bách Tể soái quân Hắc Xỉ Thường Chi và Bách Tể lang tướng Sa Trá Tương Vân, nói muốn gặp huyện tôn, có cả thư của Bùi tướng quân." Người bất lương đưa thư gắn si tới:

Vân Sơ không vội xem thư ngồi vào bàn, vừa ăn sáng vừa nhìn con dấu ở góc, đúng là cửa Bùi Hành Kiệm, bảo người bất lương bóc thư đưa mình. Bên trong chỉ có một tờ giấy, viết: Hai người này là hàng tướng ta bắt, Hắc Xỉ Thường Chi, Sa Trá Tương Như, thấy thư trả người lại.

Vân Sơ cười khẽ một tiếng, đưa cho Ôn Như:" Thấy thư trả người lại, nếu hắn không cuồng vọng viết năm chữ này thì ta trả người cho hắn, dám ngông cuồng như vậy thì ta thu hai người này."

Ôn Nhu xem qua thư:" Đáng không đã chứ?"

"Lại chẳng đáng, hai người này hành Bùi Hành Kiệm thê thảm ở Bách Tể, đã dâng tới cửa, vì sao không lấy."

"Liệu có gì gian trá không, đột ngột quá."

Vân Sơ lấy đũa nguấy một vòng quơ hết mỳ vào mồm, nhai nuốt nhồm nhoàm, bê bát uống hết nước, lấy tay khăn lau miệng:" Đi thôi, chúng ta đi gặp hai vị danh tướng Bách Tể này xem sao."

Bình Luận (0)
Comment