Hắc Xỉ Thường Chi thấy mình đánh chết một người Oa chẳng phải chuyện gì to tát, dù sao chẳng phải ở nước Oa.
Vấn đề là Vân Sơ cũng rất muốn làm thế, nếu không phải vì giữ trật tự cho thành Đại Hành thì y sớm ra tay rồi.
Khi Vân Sơ nhìn thấy Hắc Xỉ Thường Chi một cái tức thì tin ngay đây là danh dướng thần dũng vô địch trên lịch sử.
Không phải vì người này thân cao tám thước, tay dài như vượn, càng không phải vì bộ râu rất đẹp của hắn. Mà người này chỉ đứng đó thôi đã khiến người ta thấy hắn không đơn giản, hắn mang khí chất khiến người ta bất giác yên tâm.
Còn Hắc Xỉ Thường Chi nhìn ba người đi tới liền nhận ngay ra Vân Sơ.
Không phải vì vị trí đứng của y ở giữa, mà hai người kia thể hiện ra sự cung kính như có như không đã tiết lộ bí mật.
Ngoài ra tên cao to xấu xí kinh khủng mặt âm trầm ít nói không giống người có thể quản lý một tòa thành phức tạp được bình yên thế này. Tên mặt trắng dong dỏng cao thì vừa vào một cái mắt đã đảo qua đảo lại trên người họ, chứng tỏ là người thích mưu mô.
Chỉ có người kia bình thản, trông nho nhã lại không có vẻ thư sinh yếu đuối, có sự tự tin của người nắm sinh tử người khác trong tay.
Xác định người này đúng là Hắc Xỉ Thường Chi rồi, Vân Sơ chẳng thèm thăm dò:" Muốn tới huyện Vạn Niên ta làm việc không?"
Hắc Xỉ Thường Chi không ngờ Vân Sơ vừa gặp một cái đã chiêu mộ họ luôn, thậm chí khâu giới thiệu khách sáo cũng lược bỏ.
Thái độ đó khiến người ngang tàng như hắn bất giác trở nên lúng túng, vốn mang ít thù địch cũng không tiện thể hiện ra ngoài, chắp tay hỏi :" Dám hỏi tướng quân vì sao tùy tiện như thế?"
"Trông ngươi và Sa Trà Tương Như có dáng vẻ của huyện Vạn Niên, ta mà bỏ lỡ thì đó là tổn thận của huyện Vạn Niên."
Hắc Xỉ Thường Chi và Sa Trá Tương Như thộn mặt, dáng vẻ của huyện Vạn Niên là cái quỷ gì, sao so người với huyện?
"Xin tướng quân cho biết rõ hơn."
Vân Sơ giang tay ra, cười ôn hòa:" Huyện Vạn Niên là nơi dân phong thuần phác, người người chịu khó chăm chỉ. Trừ ta và trưởng xử Ôn Nhu là hạng tâm cơ thâm trầm nham hiểm ra thì trong huyện không có kẻ ác."
Dù chỉ mới tiếp xúc, nói chuyện chưa quá mười câu đã thấy người này rất hợp khẩu vị mình, Hắc Xỉ Thường Chi cười to:" Tướng quân sao biết ta và Sa Trá Tương Như huynh là người lương thiện?"
Vân Sơ quay sang nhìn Ôn Nhu:” Trưởng xử thấy sao?”
Ôn Nhu ở bên nói:" Bách Tể vương đầu hàng, tướng quân vì không muốn bách tính gặp binh tai mà đầu hàng theo, vốn hàng rồi phú quý đã nắm trong tay."
"Nếu không phải đám người Bùi Hành Kiệm quá thiển cận, làm bách tính gặp tai họa, tướng quân đã không chống lại, lấy tính mạng của mình cứu giúp bách tính."
"Thế nhưng trận chiến Hoằng Sơn, tướng quân bị gian nịnh Bách Tể làm hại, binh bại bị bắt."
"Ta và Vân Sơ vốn khâm phục con người tướng quân, nay nghe nói tướng quân tới thành Đại Hành, tất nhiên hiểu tâm ý tướng quân."
"Tướng quân có lòng, huyện Vạn Niên có ý, cần gì nhiều lời."
Hắc Xỉ Thường Chi chắp tay với Ôn Nhu một cái coi như cảm tạ:" Vậy ta làm gì ở huyện Vạn Niên?"
Vân Sơ cười:" Mỗ gia lần này ở Liêu Đông coi như lập được chút công lao, huyện Vạn Niên nhân khẩu đông, phủ binh nhiều, cần một chức chiết trùng đô úy quản lý. Ta lấy công kiếm cho tướng quân chức này không khó."
Hắc Xỉ Thường Chi và Sa Trá Tương Như nghe mà thất kinh, bọn họ tất nhiên biết huyện Vạn Niên nằm ở thành Trường An, bọn họ là hàng tướng lại được làm đô úy kinh kỳ, có nằm mơ cũng không dám tưởng tượng ra.
Nhất thời hai người không biết nói thế nào.
Đừng nói là họ, đến Ôn Nhu cũng giật mình, hơn nữa không hài lòng với quyết định này của Vân Sơ, song lúc này hắn vẫn mỉm cười phối hợp:" Như thế không đủ thể hiện thành ý của tướng quân nhà ta."
Hắc Xỉ Thường Chi dù cảm động, nhưng không vì thế quy thuận người ta ngay, vẫn cứ hỏi:" Tại sao tướng quân hậu đãi bọn ta như thế?"
"Trên đời này kẻ ác giết người quá nhiều, người chống lại kẻ ác bảo vệ bách tính quá ít, người như vậy mỗ thấy người nào là không bỏ qua." Vân Sơ trả lời đơn giản nhưng khiến người ta thấy đầy chân thành:
Sa Trá Tương Như thấy Hắc Xỉ Thường Chi kích động sắp bái lạy người ta tới nơi, vội giữ lấy hắn, nói:" Nhưng gia quyến còn trong tay Bùi Hành Kiệm."
Vân Sơ ngay tại ra lệnh Ôn Nhu:" 6000 bộ y phục mùa đông, 6000 đôi giày tuyết, 6000 cân thịt khô, 6000 ván trượt, thêm 60 bộ nỏ. Bằng mọi giá phải đối gia quyến hai vị tướng quân về cho ta."
Ôn Nhu gật đầu:" Để cho chắc chắn nên thêm 6000 mũi tên nữa."
Vân Sơ phất tay:" Tức khắc phái người đi làm."
Ôn Nhu đi rồi Vân Sơ giới thiệu Chung Quỳ cho hai hàng tướng Bách Tể.
Rõ ràng Chung Quỳ thích hai người này, chỉ là tướng mạo như thứ tay sai chuyên làm chuyện ác cho chủ của hắn thực sự gây trở ngại giao lưu. Hắn đứng bên cạnh Vân Sơ khiến người ta không khỏi nghĩ, nếu một người hiền hòa như Vân Sơ có dính líu tới bất kỳ chuyện thương thiên hại lý nào thì nhất định do hắn mà ra.
Chuyện này cần thời gian mọi người hiểu nhau.
Tới phủ thành chủ, hai người Hắc Xỉ Thường Chi cũng nghi hoặc với thi thể tướng sĩ dựng bên tường.
Vân Sơ buồn bã giải thích:" Vốn định hỏa táng đem về, lại nghĩ như thế gia quyến tướng sĩ trận vong không nhận ra. Nếu thời gian tới có thuyền Hà Bắc tới, ta làm phiền họ đưa về cố hương."
Hắc Xỉ Thường Chi xúc động lắm:" Hằng Nguyên bội phục."
Vân Sơ xua tay:" Hằng Nguyên có điều không biết, bách tính hai vùng Hà Bắc, Sơn Đông vốn chẳng ủng hộ đông chinh. Có thể giảm bớt oán hận trong lòng họ, ta thấy làm gì cũng xứng."
Tới hậu viện, lần này thấy số thi thể Hoa Lang Đồ xếp chỉnh tề, Hắc Xỉ Thường Chi hỏi:" Cái này là sao?"
"Những người này là Hoa Lang Đồ, bọn họ tập kích thương binh quân Đường, làm mấy trăm phủ binh trận vong, chính là người ở phía trước."
Hắc Xỉ Thường Chi than:" Thù hận tới kịch liệt, báo thù cũng mãnh liệt, vì sướng khoái nhất thời, để lại họa ngợp trời cho hậu thế."
Vân Sơ gật đầu:" Ta vốn định dùng số thi thể này làm kinh quan chấn nhiếp kẻ địch, sau lại không đành lòng, nhờ Đường sứ tới Tân La hỏi bọn họ có muốn đón con cái về nhà không? Nếu muốn có thể phái thuyền tới thành Đại Hành đón những người trẻ tuổi này về."
"Hi vọng một ngày họ có thể đối đãi với tướng sĩ trận vong của Đại Đường như thế, đừng quá sỉ nhục."
Hắc Xỉ Thường Chi và Sa Trà Tương Như lúc này cảm động tới không nói lên lời rồi, minh chủ nhân nghĩa thế này còn không đi theo thì theo ai, đồng loạt thi lễ.
(*) Nhắc lại phòng các bạn quên, phủ binh bị giết là ở Lũng Hữu, không phải Hà Bắc, Vân Sơ nó chỉ diễn thôi.