Ôn Nhu vừa mới làm việc quay về, đúng lúc nghe Vân Sơ nói thế, nổi cả da gà vội gọi một người bất lương tới, bảo hắn nói với Lão Hà, mau chuyển cái phòng thí nghiệm của ông ta ra khỏi phủ thành chủ. Nếu không để người ta biết trong này có tên y giả điên thí nghiệm trên người sống thì màn kịch của Vân Sơ hỏng hết.
Nhìn hai người kia léo đẽo đi theo sau lưng Vân Sơ, mặt đầy sùng bái, khóe miệng Ôn Nhu co giật, nếu hắn mà đọc Tam Quốc Diễn Nghĩa sẽ biết ngay Vân Sơ đang đóng vai một nhân vật cực giỏi mua chuộc lòng người ... Lưu Bị.
Đợi an bài chỗ ở hai người kia xong, Ôn Nhu nín nhịn nãy giờ nói:" Liệu có hơi quá không?"
Vân Sơ đã thoát vai Lưu Bị, cười híp mắt như hồ ly:" Sau này có hắn rồi, ta dám đem phủ binh huyện Vạn Niên giao phó cho hắn, tránh bị đám Anh công hơi chút đưa ta lên chiến trường."
"Cho ngươi biết, có hai người này lực lượng huyện Vạn Niên mạnh thêm ít nhất ba phần, là nhân tài vạn vạn lần không thể bỏ qua. Quan trọng là ngươi có thể đổi gia quyến họ về được không? Chuyện này không được có sai sót."
Ôn Nhu vẫn thấy Vân Sơ hơi vội rồi, nhưng tính tên này là thế, giờ gạo nấu thành cơm, hắn lại phải vất vả làm nhiệm vụ chùi đít:" Ngươi yên tâm, Bùi Hành Kiệm ở bên đó tác chiến liên miên tiêu hao qua nhiều vật tư, trong quân thiếu thốn. Chúng ta đưa ra cái giá lớn thế, dù có bất mãn phẫn nộ, hắn vẫn phải theo thôi."
Vân Sơ khinh bỉ:" Do hắn tự chuốc lấy chẳng trách ai được, người ta hàng rồi, vận mệnh họ đã nắm trong tay, có hàng vạn cách kiếm lấy lợi ích, hắn chọn cách ngu xuẩn nhất. Chỉ vì đi cướp chổi cùn rế rách của người ta, biến chuyện thành thế này."
Ôn Nhu nói:" Ta nghĩ hắn không ngu xuẩn đến thế, điều này chứng tỏ Bùi Hành Kiệm không hoàn toàn khống chế được quân đội, mới dùng hạ sách đó để lấy lòng tướng sĩ, ổn định lòng quân."
“Kệ hắn vì cái gì, hai người này đừng hòng có chuyện ta nhả ra.”
Ngày hôm sau Vân Sơ giới thiệu Hắc Xỉ Thường Chi và Sa Trá Tương Như cho Cao Văn. Cái lão phản tặc của Cao Câu Ly này đột nhiên gặp được hai tên phản tặc Bách Tể, vui mừng hết cỡ.
Trước kia khi chỉ có mình ông ta là phản tặc, lúc nói chuyện có nhiều đề tài làm ông ta lúng túng.
Giờ tốt quá, có thêm hai người nữa cùng lúng túng, Cao Văn nghĩ mình sẽ không còn phải quá xấu hổ nữa.
Quyền quản lý của thành Đại Hành ở Cao Văn, quản lý bến tàu của phủ binh, thủ vệ thành trì do Chung Quỳ nắm giữ.
Điều phối quân lương, vật tư tới từ Đại Đường là Ôn Nhu.
Vân Sơ kỳ thực chẳng quản cái quái gì hết.
Sau khi được Cao Văn tích cực giới thiệu kết cấu quản lý thành Đại Hành, hai người Hắc Xỉ Thường Chi và Sa Trá Tương Như biết chuyện này chẳng những không xem thường càng tin phục, phải là người lòng dạ rộng rãi thế nào mới có thể buông quyền giao cho cấp dưới như thế.
Bâu giờ Vân Sơ có thêm hai mãnh tướng rồi, y muốn tổ chức đám hàng binh thất nghiệp của Cao Câu Ly đang ở bến tàu lãng phí tài năng ở việc bốc vác hàng hóa, giao cho Hắc Xỉ Thường Chi và Sa Trá Tương Như, biên luyện thành đội quân mới.
Như thế y có đủ nhân thủ có thể kiểm soát cả vùng hoàng dã bên ngoài thành Đại Hành.
Như thế coi như hoàn thành cơ bản quy hoạch của Vân Sơ tại thành Đại Hành.
Mọi chuyện thuận lợi, tâm tình tốt đẹp, Vân Sơ tới doanh thân binh thăm Lão Hà, từ sau khi bị người Tân La tập kích, ông ta có hơi khác thường, Vân Sơ không biết mình đưa đám Hoa Lang Đồ cho ông ta làm dược nhân có đúng không nữa.
Có lẽ khí hậu Liêu Đông không thích hợp với Lão Hà, cho nên so với thời ở Trường An, ông ta phải gầy đi ít nhất hai mươi cân.
Giờ ông ta thành thứ yêu quái tóc hoa râm, hai má hóp lại, lưng còng, mắt hõm sâu, lòng trắng nhiều hơn lòng đen.
Mặc dù âm thanh vẫn coi như tròn trịa song đã khàn rồi, ông ta nói ít hơn, bất giác có thêm uy nghiêm của bậc hành gia.
Vân Sơ tin y thuật của ông ta tăng vọt rồi, rốt cuộc đã có thể yên tâm uống thuốc của ông ta, hoặc tiếp thụ sự chữa trị của ông ta.
Doanh thương binh vô cùng sạch sẽ, Lão Hà còn làm đôi găng tay vô cùng đẹp, bất kể là ăn cơm hay làm gì khác, ông ta không gỡ găng tay ra.
"Một thân bản lĩnh của mỗ gia đều ở đôi tay này." Lão Hà thấy Vân Sơ cứ nhìn tay mình thì thong thả giải đáp:
Vân Sơ chắp tay:" Chúc mừng Hà huynh y thuật đại thành."
Không ngờ Lão Hà chẳng vui mà nhìn đôi tay mình:" Ta đã lãng phí quá nhiều, quá nhiều thời gian vào chuyện vô nghĩa ... Đáng tiếc, hận không thể xoay chuyển nhật nguyệt, sống lại lần nữa."
Sắc mặt Vân Sơ trở nên hết sức cổ quái, có điều y vẫn an ủi Lão Hà:" Giờ cũng chưa muộn, ta thậm chí thấy lại càng tốt hơn, tuổi tác lão huynh thế này là vừa vặn."
"Trước kia suốt ngày phải báo đáp sư thừa, gia tộc, phụ mẫu rồi lo cho thê nhi, nay báo đáp bảy tám phần rồi, vừa vặn có thể làm chuyện mình thích, thăm dò y thuật đỉnh cao."
Lão Hà chỉ vào tim:" Y đặt đức lên đầu, nên ta đã bỏ nhân đức, không từ thủ đoạn để mong y thuật tăng trưởng, có thể nói là tẩu hỏa nhập ma rồi."
Vân Sơ gạt đi:" Đừng nhất định đem y thuật với nhân đức kéo vào nhau, đây là hai chuyện khác nhau, hai cảnh giới khác nhau."
Lão Hà khe khẽ lắc đầu rời đi, bóng lưng như còn thêm vì sức nặng vô hình nào đó, Vân Sơ đứng ngây tại chỗ nhìn ông ta, có đôi chút hiểu không thông. Không ngờ sau khi y thuật ông ta tiến bộ, tâm cảnh cũng lên theo.
Trước kia vì kỹ thuật khâu vết thương của y mà giở hết thủ đoạn, rõ ràng là thứ tiểu nhân nhát gan tham lam, giờ lại ưu tư về nhân đức, thực sự là quá quỷ dị rồi.
Chuyện này làm Vân Sơ nhớ lại một câu học được năm xưa khi xem phim cảnh: Năng lực càng lớn, trách nhiệm càng cao.
Cũng hiểu được vì sao nhiều người tài hoa hơn người, rõ ràng có thể sống rất tốt, lại vì thứ không đâu mà lênh đênh lận đận, tan nhà nát cửa. Trước khi chết luôn nói --- Không hối hận.
Vì có cảm ngộ này Vân Sơ quyết định về sau gặp người có năng lực lớn, trách nhiệm cao thì tránh cho xa.
Tránh bị họ đầu độc, cảm nhiễm thành đồng loại, khiến lão bà không còn trượng phu, hài từ không có ai gọi cha, muội tử ngốc không ai che chở.