Khác với Vân Sơ đang cảnh tỉnh bản thân, Bùi Hành Kiệm nhìn ba chiếc thuyết lớn trên biển sắp nghiến nát răng.
Tòng nhân hắn đưa đi bị Vân Sơ đưa về, không có Hắc Xỉ Thường Chi và Sa Trá Tương Như, hắn biết ngay có chuyện không lành. Đang định dùng gia quyến uy hiếp thì tòng nhân lén nói với hắn, trên ba chiếc thuyền đó chở đầy vật tư quân nhu.
Xem danh sách vật tư mà quả nghị đô úy trong quân Vân Sơ đưa lên, lòng Bùi Hành Kiệm lạnh toát.
Không phải hắn không dự liệu được Vân Sơ sẽ giữ lấy hai người ưu tú đó, dù sao chỉ cần là người ở tiền tuyến sẽ biến bản lĩnh, nhân phẩm hai người này là hàng đầu, chỉ cần lung lạc được, tương lai sẽ là cánh tay trái phải.
Vân Sơ đâu phải là người thiếu tầm nhìn, ắt nhìn ra sự hữu dụng của hai người kia.
Lần này phái hai người kia tới thành Đại Hành cũng là có ý đáp trả lại y đàn hặc mình. Hắn tin hai người kia không để bị Vân Sơ thu phục, bọn họ là võ tướng, ắt phản cảm với tên quan văn vô sỉ y, từ đó thấy được chỗ tốt của mình.
Chỉ là trở thành cục diện dùng bánh bao thịt ném chó này thì hắn không ngờ, với lại, làm sao lại đầu hàng y nhanh thế? Các ngươi có khí tiết chút được không, mới qua đó được bao lâu đâu.
Hắn rất muốn nổi giận, muốn viết thư, từ chối rồi sỉ nhục Vân Sơ một phen.
Nhưng đám tướng lĩnh dưới trướng sau khi xem danh sách đã reo hò, có số vật tư này, bọn họ sẽ có ưu thế lớn trong cuộc chiến Bình Nhưỡng sắp tới.
"Tướng quân, hai hàng tướng mà thôi, Vân Sơ muốn thì cho y, mạt tướng sẽ bắt cho tướng quân kẻ lợi hại hơn."
"Tướng quân, thời gian qua các huynh đệ chinh chiến không ngơi nghỉ, áo mùa đông trên người rách nát cả rồi, mà càng lên phía bắc thì trời càng lạnh. Nếu có số trang bị này, sức chiến đấu sẽ tăng mạnh."
"Tướng quân, đổi đi, bằng vào sáu mươi bộ sàng nỏ kia đã đáng giá cả trăm chiến tướng rồi."
Quả nghị giáo úy cắn chặt răng nhìn quân trướng ồn ào, vì trưởng sử Ôn Nhu đã dặn đi dặn lại, ngàn vạn lần đừng có cười, nếu không Bùi Hành Kiệm sẽ thẹn quá hóa giận mà hỏng chuyện.
Nghĩ tới quân vụ, quả nghị giáo úy cố gắng kéo dài mặt ra như mặt lừa, cố gắng để mình trông miễn cưỡng lắm.
Vật tư vận chuyển có quyền ưu tiên, trình tự trước sau, trước tiên là nhu cầu của Lý Tích không được chậm trễ, nếu không khả năng sẽ bị chặt đầu.
Tiếp tới là Khế Tất Hà Lực, Cao Khản, Bàng Đồng Thiện.
Sau bốn người này mới tới các lộ tướng quân, Lý Tích gửi thư cho Vân Sơ nói thẳng, trong chư tướng ưu tiên Tiết Nhân Quý trước rồi mới tới người khác.
Lão đại của Bùi Hành Kiệm không phải là Lý Tích, cho nên nhu cầu phía Tô Định Phương đặt ở phía sau.
Đem vật tư này cho Bùi Hành Kiệm, Vân Sơ tất nhiên bị ngự sử giám sát đàn hặc, dù là gửi cho quân đội nhà mình cũng bị xác định là tham ô.
Đương nhiên chuyện này phải để sau cuộc chiến mới tính.
Bây giờ các ngự sử, ngôn quan, giám sát chỉ cần họ còn chiến thắng, họ sẽ không tiếng lời tán dương, còn tham ô phạm pháp sẽ lờ đi.
Có điều đợi ban sư về triều, phủ binh cởi giáp cầm cuốc lo nông vụ, tới lúc đó bọn họ sẽ biến thành chó địa ngục nhào tới cắn xé.
Vân Sơ chẳng bận tâm, y có cái kho trăm vạn quan cho hoàng đế bệ hạ, y chẳng sợ cái gì hết.
Bùi Hành Kiệm đâu biết Vân Sơ nhiều tiền thế, hắn còn thấy Vân Sơ vì hai hàng tướng mà hi sinh quá nhiều.
Các tướng quân khác tất nhiên cũng nghĩ vậy.
Cuối cùng hắn cũng đồng ý trao đổi, phái một chiếc thuyền đưa gia quyến đám Hắc Xỉ Thường Chi về thành Đại Hành.
Khi ba chiếc thuyền vật tư cập bến, toàn quân tung hô tướng quân anh minh.
Chỉ có Bùi Hành Kiệm ngửa mặt nhìn trời cảm giác như vừa nuốt phải cục cứt chim, lòng chất chứa đầy căm ghét, muốn phun nó ra, nhưng nhìn đám thuộc hạ vui sướng như vậy đành nuốt vào.
Vân Sơ cho hắn quá nhiều, bản thân y phải gánh chịu nguy hiểm, tấm lòng đó hắn phải nhận.
Nhưng sao hắn vẫn không cam lòng, thầm thề, trong trận chiến Bình Nhưỡng này, phải biểu hiện thật xuất sắc.
Khi gia quyến Hắc Xỉ Thường Chi và Sa Trá Tương Như được Bùi Hành Kiệm đưa về, Vân Sơ lập tức đem chuyện biên luyện hàng binh Cao Câu Ly đặt lên vị trí hàng đầu.
Từ thành Đại Hành tới thành Nhục Di rồi tới tiền tuyến Bình Nhưỡng không quá xa, chỉ là đường xá rất tệ, nhân mã khó đi.
Mặc dù khi Lý Tích tiến quân đã dọn dẹp hết nhân khẩu trên đường, nhưng theo Cao Văn nói, nơi đó nhiều núi đồi, bình nguyên ít, người sống trong khe sâu núi hiểm không phải ít.
Đại quân chỉ đi qua đường không giết hết được.
Nay những người đó ở hậu phương quân Đường, trải qua sợ hãi ban đầu, thiếu đi quản lý của quan phủ Cao Câu Ly, không có tòa thành lớn mua bán trôi đổi nhu yếu phẩm, bọn họ ở tình trạng khó khăn vô cùng, bọn họ thậm chí liều mạng tấn công đội ngũ tiếp tế.
Vân Sơ muốn lập đội ngũ khoảng 2000 hàng binh, đi tìm những người Cao Câu Ly đang thiếu cái ăn cái mặc đó, bảo họ dẫn mình vào Trường Bạch Sơn tìm sâm nhung, da điêu mang tới thành Đại Hành bán, hoặc trao đổi lương thực vải vóc.
Hắc Xỉ Thường Chi cực kỳ tán đồng an bài của Vân Sơ, hắn thấy chỉ cần cho những người đó một nơi trao đổi nhu yếu phẩm, bọn họ sẽ không đi quấy nhiễu hậu quân của quân Đường.
Đây là việc làm chính xác, lại nhân đức.
Chuyện khẩn cấp, Vân Sơ không có thời gian huấn luyện nhiều, dù sao cũng không cần huấn luyện nhiều, đều là sĩ tốt cả, chỉ cần nhớ được đội ngũ mới, tướng lĩnh chỉ huy của mình là đủ.
Hai người đó dẫn quân đi rồi, Vân Sơ đứng trên tường thành lộng gió, trước mắt bỗng nhiên hiện lên một khuôn mặt béo tốt.
Chủ nhân khuôn mặt đó từng làm lãnh đạo của y ba năm.
Thời gian dài trước khi được đề bạt, y nhận được rất nhiều nhiệm vụ có nhiều cách tính thành công.
Dưới sự hun đúc của các loại nhiệm vụ đó, y liên tục đạt được thành tựu, bồi dưỡng ra lòng tin tất thắng khi nhận nhiệm vụ, cuối cùng mới có ngày vươn lên, vượt trội vô số đối thủ.
Cùng lúc y chuyển hóa từ nhân viên bình thường thành quan viên thì lãnh đạo của y cũng nhờ thành tựu y tích lũy mà tiến bộ nhảy vọt.
Đồng thời chân chính mở rộng tầm mắt của y, hiểu được tầm quan trọng bồi dưỡng đồng bạn.
Rõ ràng Hắc Xỉ Thường Chi và Sa Trá Tương Như là đối tượng đề bạt của yếu của Vân Sơ, trước tiên phải để hai người này xuất hiện trên sổ công lao đông chinh, y mới có thể thao tác họ tới huyện Vạn Niên.
Làm như vậy kết quả tốt hơn nhiều Lý Tích cứ rảnh rỗi lại đưa Tiết Nhân Quý đi làm nhiệm vụ gian nan tỉ lệ nguy hiểm cao.
"Chết thì ngươi đáng đời, sống thì ngươi đáng dùng." Nghĩ tới lời Lý Tích từng nói với đám tướng lĩnh trong quân trướng, Vân Sơ không coi ra gì.
Ông ta cũng ý đồ bồi dưỡng Vân Sơ như thế, nên y mới tránh thật xa, cách bồi dưỡng như nuôi cổ đó tất nhiên khả năng nuôi lên được một cây đại thụ chọc trời.
Nhưng một cây đại thụ không thể chống trời, một thời đại huy hoàng không thể do vài cái cây đại thụ chống đỡ.
Một khi cây đại thụ đó đổ, sẽ kéo mọi thứ sụp đổ theo, huy hoàng đó quá mong manh.
Hắc Xỉ Thường Chi và Sa Trá Tương Như có lẽ không có được hào quang chói lòa như Tiết Nhân Quý, nhưng nếu hơn 600 châu quận Đại Đường đều có nhân vật như Hắc Xỉ Thường Chi thì chẳng cần đại thụ chọc trời như Tiết Nhân Quý.
Cây quá lớn sẽ hấp thu nhiều dinh dưỡng, che đi nhiều ánh sáng, không có lọi cho các cây khác trưởng thành.
Cho nên trong ngành công nghiệp trồng rừng, luôn chặt những cái cây lớn trước tiên.