Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 576 - Q3 - Chương 086: Trương Đông Hải Một Lòng Trung Thành.

Q3 - Chương 086: Trương Đông Hải một lòng trung thành. Q3 - Chương 086: Trương Đông Hải một lòng trung thành.

Trương Đông Hải cùng lúc đó đang mang cờ hòa tốc 600 dặm sau lưng, sau khi rời thành Đại Hành từ đường biển, lên bờ ở Lai Châu, tốc độ của hắn chỉ chạy chậm hơn hông linh cấp sứ một chút thôi.

Từ khi Đại Đường bắt đầu tiến hành đông chinh, trên quãng đường 3000 dặm từ Lai Châu tới Trường An được bố trí đúng 100 dịch trạm.

Xuất phát từ Lai Châu, cứ ba mươi dặm sẽ có dịch trạm do quan dân cùng làm, bình thường không có quân vụ thì dịch trạm tiếp đãi thương cổ và lữ khách.

Lúc này tín sứ qua lại không dứt trên đường, dịch trạm không tiếp khách bình thường nữa.

Trong dịch trạm nuôi rất nhiều chiến mã, hồng linh cấp sứ nhận được cấp lệnh sẽ thúc ngựa hết tốc độ, vắt kiệt sức lực chiến mã, sau đó tới dịch trạm giao cho hồng linh cấp sứ tiếp theo. Cứ thế mà đi không nghỉ ngày đêm, chỉ cần 5 ngày là có thể truyền tin tới Trường An.

Trương Đông Hải tuy cũng là tín sứ, nhưng không phải hồng linh cấp sứ nên không có ai tiếp nối hắn, huống hồ trên người hắn mang theo tin tức trọng yếu, không thể để người khác biết.

Xưa nay một lòng trung thành với hoàng đế, Trương Đông Hải từ lúc lên bờ dẫn theo tám tên thuộc hạ, suốt dọc đường đổi ngựa không đổi người chạy ngày chạy đêm. Đói thì vốc bột mì rang nhét vào mồm, uống nước cho trôi, trừ khi mệt lắm rồi mới tìm dịch trạm nào đó ngủ tạm, mở mắt ra là tiếp tục lên đường.

Đợi khi nhìn thấy tường thành Trường An thì hán tử vạm vỡ đã tiều tụy tới còn ra người nữa.

Trường An tắm mình trong ánh chiều tà, mặt trời đã đỏ ối, sắp lặn xuống núi rồi. Tòa thành cao lớn ở xa xa như sương như khói, tiếng trống đã vang lên tiếng đầu tiên, đoàn người Trương Đông Hải toàn lực thúc ngựa kịp thời vào thành trước khi cánh cổng đóng lại.

Vừa bước lên Chu Tước đại nhai Trương Đông Hải cùng tám thủ hạ đồng loạt lấy khăn buộc mặt.

Tám bộ hạ của hắn tới huyện nha huyện Vạn Niên ở trong chợ Đông, chỉ còn một mình hắn thúc ngựa tới Hoàng Thành.

Hắn lao vút qua cổng Hoàng Thành, tức thì khiến vô sỗ vũ vệ truy cản.

Trương Đông Hải chẳng để ý tới đám người đó, tới trước cổng Cung Thành đã đóng chặt mới gian nan xuống ngựa, quần của hắn đã thấm đẫm máu.

Hắn dùng bài tử đặc thù đưa qua cái lỗ rộng một thước, đám vũ vệ quay đầu đi luôn, chẳng nhìn hắn thêm dù chỉ một cái.

Trong Cung Thành vốn đã đóng chặt, vô số cảnh cửa vì Trương Đông Hải mà mở ra, sáu cung vệ khiến Trương Đông Hải đã không cách nào đi được nữa.

Lý Trị đang ăn tối, đem nửa con gà quay đút cho gấu lớn ăn, vốn định ăn nửa còn lại, nhưng chịu không nổi đôi mắt long lanh của nó liền giơ đá một phát, nhét nửa còn gà còn lại vào bàn tay nần nẫn của gấu lớn.

Hắn gắp miếng rau xanh hơi nhíu mày vẫn nuốt xuống.

Đúng lúc này hoạn quan vội vã đi vào báo:" Khởi bẩm bệ hạ, số 15 chữ Giáp cầu kiến.”

Số 15 chữ Giáp à?

Lý Trị nghĩ một lúc rồi bảo hoạn quan mở một mặt bình phong sau lưng hắn, trên đó viết chi chít những cái tên và số hiệu.

Nhìn qua phần chữ Giáp, phát hiện số 15 là một chiết trùng đô úy tên Trương Đông Hải.

Lý Trị hồi ức lại chuyện liên quan tới người này, hỏi hoạn quan:" Thảm hại lắm không?"

Hoạn quan vội gật đầu:" Hơn sáu ngày chạy 3000 dặm ạ."

Lý Trị ồ một tiếng:" Tức là có chuyện lớn ở Liêu Đông rồi, an bài hắn tắm rửa, ăn uống.

Hoạn quan nhỏ giọng nói:" Số 15 chữ Giáp nói là vô cùng khẩn cấp ạ."

"Một khi chuyện nghiêm trọng đã xảy ra rồi thì nhanh hay chậm một chút không giải quyết được gì, cứ để hắn nghỉ ngơi đi, tới khi đó mới có thể nói được rõ ràng."

Hoạn quan vâng lời lùi ra khỏi phòng.

Lý Trị nhìn con gấu lớn ăn hết con gà quay mà vẫn thèm thuồng, vỗ vỗ đầu nó:" Trẫm tiết kiệm chi tiêu, cỗ gắng làm một hoàng đế tốt mà chẳng có kết quả tốt. Chẳng biết lần này lại là tin dữ gì đây, hi vọng vẫn có thể chống đỡ được."

Con gấu lớn tựa hồ cảm nhận được hắn tâm trạng không tốt, thè lưỡi ra liếm liếm tay hắn, rồi cọ cái đầu to vào chân, ngửa mặt lên kêu ư ử vài tiếng.

"Được rồi, dù có chuyện gì cũng phải ăn đã." Lý Trị nhìn mấy món rau còn lại trên bàn, chẳng có lòng dạ nào ăn uống, vẫn cầm bát cơm trắng lên, cố gắng ăn từng miếng một.

Giờ không ăn no chút, lát chẳng có sức.

Bảy tám hoạn quan vây quanh Trương Đông Hải giúp hắn tắm rửa, bên cạnh còn có thái y chờ đợi.

Nằm trong bồn tắm, Trương Đông Hải vẫn nóng ruột nói với hoạn quan đứng đầu:" Khẩn cấp vô cùng."

Hoạn quan trấn an:" Trương đô úy không cần vội, bệ hạ đã biết rồi. Đô úy cứ nghĩ ngơi chốc lát mới có thể nói chuyện rõ ràng.

Trương Đông Hải nhìn hoạn quan đưa nước tới, tuy khát khô cổ nhưng hắn không uống mà uống nước tắm, sau đó chắp tay:" Đắc tội rồi."

Hoạn quan đã thấy quen chuyện này không để ý, người đưa tin mật luôn cố gắng tránh tiếp xúc với thứ liên quan tới ăn uống.

Tắm rửa xong thái y tới, nhìn mông và đùi Trương Đông Hải bị yên ngựa mài cho nhoe nhoét, thở dài bắt đầu dùng thuốc sát trùng khử trùng.

Trương Đông Hải vốn yếu ớt, bị thuốc sát trùng rưới lên, đâu tới suýt hôn mê, hắn vẫn cắn răng chịu đựng rên một cái cũng không có.

Hoạn quan cực kỳ tán thưởng, đây đúng là một hảo hán tử, trung thành vì nước.

Trương Đông Hải thay một bộ áo bào mềm, hoạn quan dẫn đến thư phòng hoàng đế.

Dù trong lòng muôn phần lo âu trước tin dữ sắp đối diện, Lý Trị vẫn mỉm cười, nhìn Trương Đông Hải hai chân cứng đờ lê đi, xua tay nói:" Thân thể bất tiện, miễn lễ."

Trương Đông Hải nhìn cung nhân, hoạn quan trong thư phòng hoàng đế, cúi đầu không nói gì."

"Tả Xuân ở lại, người khác lui mười trượng."

Xem ra chuyện nghiêm trọng hơn mình nghĩ rồi, Lý Trị hít sâu một hơi hạ lệnh, trừ hoạn quan tóc trắng tới gần hắn, số còn lại nhanh chóng rời đi.

Bốn bề im phăng phắc, không khí đại đường trở nên nặng nề, Lý Trị nghiêm giọng nói:" Giờ nói được rồi đấy."

Trương Đông Hải Hải thình lình quỳ sụp xuống khấu đầu liên hồi:" Chúc mừng bệ hạ, chúc mừng bệ hạ, Ô Hành đạo hành quân tổng quản, Định Viễn tướng quân Vân Sơ tấu báo: Thành Đại Hành nay đã tích góp được trăm vạn quan tiền, hỏi bệ hạ xử trí ra sao?"

Lý Trị vốn siết chặt tay tới nổi gân xanh chuẩn bị nghe tin dữ, ai ngờ lại là tin như vậy, cảm giác như dồn hết sức vung nắm đấm lại hụt vậy, người run lên. Có điều hắn cũng xem như được rèn luyện rồi, nhanh chóng bình tĩnh:" Chuyện này thật không?"

Trương Đông Hải kích động nói:" Bẩm bệ hạ, tận mắt thần trông thấy, nếu có nửa lời sai, xin lấy đầu thần."

Lý Trị cố áp niềm vui xuống, nỗ lực khống chế đôi chân không để nó nhảy lên, dù thế tay phải vẫn vô thức khuya khoắng trên không, không có gấu lớn ở đây, đặt tay lên bàn, hỏi Tả Xuân:" Ngươi thấy sao?

Tả Xuân khom người:" Lão nô thấy lời này đáng tin, số mười lăm chữ Giáp do lão nô chọn ra, có lòng tin vào hắn."

Ông ta chỉ dám nhận xét về Trương Đông Hải, không dám bình phẩm gì tới Vân Sơ.

Lý Trị trầm ngâm, Vân Sơ không dùng tín sứ triều đình báo việc này lên, ắt phải có nguyên do, hắn phất tay với Trương Đông Hải:" Ái khanh dọc đường vất vả, trẫm đã thấy hết, ở lại trong cung dưỡng thương, đợi thương thế lành hẵng về thành Đại Hành."

Trương Đông Hải ôm quyền cáo lui.

Bình Luận (0)
Comment