Đợi thư phòng chỉ còn lại Tả Xuân, Lý Trị rốt cuộc không nhịn nổi, ngửa mặt cười lớn, trong tiếng cười như lẫn cả vào tiếng thét. Tựa hồ muốn đem hết áp lực trong lồng ngực phát tiết ra.
Tả Xuân ở bên cạnh nhìn cảnh này xúc động, từ ngày Văn Đức hoàng hậu qua đời, công chúa Hủy Tử không còn, bệ hạ vô cùng cô độc kìm nén, không biết bao lâu mới thoải mái thể hiện cảm xúc ra ngoài như thế.
Cuộc đông chinh này với Lý Trị mà nói quan trọng cỡ nào, dù là cữu cữu hắn Trường Tôn Vô Kỵ cũng không biết. Ông ta chỉ thấy chuyện này tiêu hao hết quốc khố tích lũy được bao năm, kho thường bình, kho gia hòa, kho vĩnh tế ở bắc Đại Hà đã thấy đáy.
Mục tiêu thông qua đông chinh tiêu hao sĩ tộc Hà Bắc, Sơn Đông không đạt được, khiến bách tính hai vùng này khổ không kể siết.
Tiếng chất vấn đông chinh có nên tiếp tục hay không ngày một nhiều.
Tả Xuân tin chỉ cần diệt Cao Câu Ly mà đại quân chưa về, tiếng phản đối sẽ vang vọng triều đường.
Diệt Cao Câu Ly là mục tiêu nhất định phải hoàn thành, vì hắn hứa với phụ thân hắn sẽ hoàn thành tâm nguyên mà ông chưa làm trọn.
Đồng thời cũng là lời tuyên bố, hắn đã là đế vương trưởng thành, không ở dưới bóng bất kỳ một ai nữa.
Thấy Lý Trị cứ mải vui mà tựa hồ quên mất hỏi Trương Đông Hải 100 vạn kia ở đâu ra, Tả Xuân thấy phải nhắc nhở hoàng đế.
Đại quân chinh chiến bên ngoài, cách kiếm tiền ngoài cướp chỉ có cướp.
Nhưng Vân Sơ lại có thể kiếm được 100 vạn ở Liêu Đông, nơi ai ai cũng cho rằng là vùng man hoang thì quá quỷ dị rồi.
Tả Xuân hoài nghi Vân Sơ phải lột tới mảnh vải cuối cùng trên người Cao Câu Ly mới có thể gom được số tiền đó.
Lý Trị nghe thắc mắc của Tả Xuân chỉ cười, hắn không muốn biết số tiền đó làm sao mà có, hắn chỉ cần biết số tiền đó thuộc về ai? Hiện giờ tất cả thuộc về hắn, hoàng đế Lý Trị.
Có số tiền này, Lý Trị nhìn lại tấu sớ đàn hặc Vân Sơ của đám võ tướng, cái gì mà khiếp chiến, trốn tránh, cái gì mà gây bất hòa, dụng tâm khó lường.
Chẳng qua là ghen tỵ với y, bài xích y mà thôi.
Vì trong tấu sớ của họ, thứ đàn hặc nhiều nhất là Vân Sơ tham lam vô độ, vơ vét đầy tùi riêng.
Giờ số tiền đó đều nằm trong tay hắn, mọi chỉ trích Vân Sơ đều thành nực cười.
Con người ta tâm tình tốt thì khẩu vị tăng lên, Lý Trị muốn ăn một con gà, hắn đã thời gian dài không ăn mặn rồi.
Một con gà, một bầu rượu, tự rót tự uống, đó vốn là dấu hiệu khi vui của thái tông hoàng đế, Lý Trị cũng muốn thử.
Gà là gà quay, rượu là thuốc sát trùng.
Lý Trị xé đầu gà cho con gấu lớn luôn luôn ở trạng thái đói, mình bẻ cái cánh ngoạn miếng thịt, cầm chén rượu lên mời trăng lạch, rượu cay xé cổ tỏa khắp người.
Không biết Lý Hoằng với Vũ Mị tới từ bao giờ, Lý Trị bẻ một cái chân gà cho nhi tử, lại rót rượu đưa Vũ Mị bụng to vượt mặt:" Uống một chén đi."
Vũ Mị nhìn cái bụng to của mình, cầm chén rượu lên uống cạn, nàng biết hoài thai uống rượu không tốt, chỉ có điều nàng đã có một nhi tử rất giỏi rồi, không còn kỳ vọng gì với những đứa sau này nữa.
Thuốc sát trùng quá gắt, dù chỉ là chén nhỏ, Vũ Mị cũng không chịu nổi, ngồi xuống bên Lý Trị:" Hôm nay tâm tình bệ hạ tốt như thế, có phải vì vừa gặp tín sứ không?"
Lý Trị cười ha hả:" Đúng thế, hắn đem về cho trẫm một tin tốt, có thể giúp trẫm giải quyết mọi khó khăn trước mắt."
Vũ Mị thoáng nghĩ liền hiểu ngay:" Hẳn bệ hạ vừa kiếm được một khoản tiền lớn rồi."
Lý Trị ngửa cổ uống cạn :" 100 vạn, nàng thấy sao?"
Vũ Mị ồ lên nho nhỏ, đứng dậy nâng chén:" Tin tức như thế đáng say một lần."
Nói rồi uống hết chén rượu.
Hai áng hồng hiện lên má Vũ Mị, mượn men rượu, hỏi:" Không biết vị đại thần quăng cốt nào vì bệ hạ giải mối lo lửa cháy ngang mày ấy."
Lý Trị chẳng biết nghĩ gì cười phá lên:" Đại thần quăng cốt chỉ biết tới đòi tiền trẫm, còn cho trẫm tiền lại chỉ có một tên Nhị Bách Ngũ."
Ba ngày sau trên đại triều hội, Trường Tôn Vô Kỵ rời hàng tấu hoàng đế phải nhanh chóng kết thúc đông chinh, để dân dưỡng sức.
Ông ta phát hiện Lý Trị dùng ánh mắt đáng suy ngẫm nhìn mình.
Có điều Trường Tôn Vô Kỵ chẳng để ý, bảo hộ bộ thượng thư báo lên những việc cần dùng tiền gấp hiện nay.
Đầu tiên là phản loạn ở Tượng Châu, chuyện này do ôn dịch ở Liễu Châu hai năm trước gây ra.
Một trận ôn dịch khiến Liễu Châu mất đi một phần ba dân cư, tạo ra từng vùng nông điền hoang vu, nhà cửa không người ở.
Khi Tôn Tư Mạc hoàn toàn trấn áp được ông dịch, quan phủ Tượng Châu thực hành sách lược " Thiên dân hoàn điền dĩ sung điền sách ",
Chính xác mà nói là đem đồng ruộng, nhà cửa của bách tính đã tử vong giao cho lưu dân khải khẩn, cư ngụ.
Như thế đảm bảo cho nhân khẩu, đồng ruộng ở Tượng Châu nhìn có vẻ vẫn hoàn chỉnh, để triều đình cho rằng, cách tính không chết là bao, từ đó giữ lấy quan chức.
Chính sách này thậm chí có thể nói là có lợi cho lưu dân, vấn đề là bách tính đương địa quá nửa là tộc người tên là Mạc Dao.
Người Mạc Dao vẫn sống quần cư, tài sản, đất đai của họ đều là của chung. Họ cũng là tộc người bị ôn dịch tàn phá nặng nhất, nhiều thôn, trại chết sạch sẽ.
Quan phủ đem thôn trại của người Mạc Dao chia cho lưu dân.
Người Mạc Dao không chịu, mới đầu là xung đột, sau đó là đánh chết lưu dân, đánh cho cả quan phủ cũng phải chạy, thấy quan phủ kém cỏi như thế, vậy là họ phản thôi ...
Đám Trường Tôn Vô Kỵ tính toán, phải dùng 20 vạn quan mới có thể sản xuất đủ vũ khí, vật tư để dẹp loạn.
Sau lời trình bày dài dòng của Trường Tôn Vô Kỵ, giọng nói lạnh lùng vang khắp đại điện;" Lệnh Lai Châu chuyển vận sứ Tả Xuân cấp đại tượng tác, công bộ 20 vạn quan tiền, chuẩn bị binh giáp, không được có sai sót."
Khi đám người Trường Tôn Vô Kỵ đang kinh hãi thì hoạn quan Tả Xuân từ sau rèm đi ra, không ngờ thản nhiên tiếp nhận mệnh lệnh.
"Lệnh Quế châu đô đốc Chử Toại Lương tới làm thứ sử Ái Châu, tham gia tiễu phỉ." Lý Trị tiếp tục ra lệnh:
Trường Tôn Vô Kỵ thống khổ nói:" Khởi bẩm bệ hạ, Chử Toại Lương già cả lẩn thẩn, không gánh được trọng trách, xin bệ hạ chọn người hiền lương khác."
Lý Trị lạnh lùng nói: "Các khanh muốn tiền, trẫm cấp tiền, nay chuyện không làm được thì mang đầu tới gặp."
Trường Tôn Vô Kỵ thấy Lý Trị không nể nang chút nào thì ảm đạm lùi xuống.
Đồng thời ông ta cũng nhảy bén nhận ra, bệ hạ hẳn là có nguồn tài nguyên mới rồi, mọi yêu cầu cấp tiền của hộ bộ sẽ được duyệt.
Quả nhiên bất kể hộ bộ đề xuất chẩn tai hay truân điền, khai hoang, khai biên, đều được hoàng đế cấp tiền, cuối cùng cả yêu cầu xây dựng Bài Vân Điện cũng được duyệt luôn.