Khi từ hoàng cung về Đông cung, Lý Hoằng nhìn thấy Trường Tôn Vô Kỵ chắp tay sau lưng đứng giữa con đường gió lộng, ngẩng đầu nhìn trời xanh.
Lý Hoằng không chút do dự đi tới, chỉ có điều nó không thi lễ, vì nó biết mình là thái tử, cữu gia có lợi hại tới mấy cũng chỉ là thần tử thôi.
Trường Tôn Vô Kỵ tựa hồ tự trạng thái thất thần hồi tỉnh, cúi đầu nhìn Lý Hoằng mới chỉ cao hơn đầu gối mình, thi lễ:" Bái kiến thái tử."
Lý Hoằng đáp lễ:" Không cần đa lễ."
Hoàn thành lễ quân thần xong, Lý Hoằng hoạt bát hơn rất nhiều, ngây thơ hỏi:" Lão tổ đang tắm nắng à?"
Trường Tôn Vô Kỵ nặn ra nụ cười:" Mặt trời nơi này không ấm."
"Vậy mặt trời ở đâu mới ấm?"
"Khi hoàng tổ ngươi còn, mặt trời rất ấm, dù người có lạnh, sưởi một lúc là trái tim ấm áp."
Lý Hoằng ngoẹo đầu nhìn mặt trời trên cao, hôm nay Trường An không có gió, mặt trời rất ấm áp.
Đợi nó quay lại định nói chuyện với Trường Tôn Vô Kỵ thì phát hiện ra ông đã đi xa rồi.
Nó không hiểu vì sao lại thế, trước kia Trường Tôn Vô Kỵ thích nó lắm, thậm chí còn bế nó lên đùi, tán gẫu với phụ hoàng.
Đứng trên thềm hoàng cung nhìn xuống dưới là thấy ngay cái tháp Đại Nhạn cổ quái của chùa Đại Từ Ân, nhưng cái hiện ra trong đầu nó lại là cái tiểu viện tử hết sắc bình thường.
Hôm nay bệnh trĩ của Lý Nghĩa Phù phát tác, nên bài giảng buổi chiều phải dừng, thật là lạ, Thượng Quan Nghi cũng cáo bệnh, không biết có bị lây từ Lý Nghĩa Phù không?
Không có sư phó, thái tử Lý Hoằng có thể tiêu diêu cả ngày.
Đừng đem sinh mạng hữu hạn bỏ vào học tập vô hạn, đó là lời Vân Sơ dặn nó trước khi đi.
Thế nên Lý Hoằng không đặt hết tâm tư vào chuyện học tập, phụ thân nó học tập rất kém, không so được với Lý Thừa Càn, càng kém Lý Thái, Lý Khác. Cho nên Lý Hoằng thấy nếu học tập quá tốt, để phụ thân nhìn thấy bóng dáng mấy vị bá bá trên người thì không xong.
"Xuất cung, chúng ta tới phường Tấn Xương."
Lý Hoằng lệnh một tiếng bâng quơ, cứ như nói với không khí, nhưng đợi nó đi tới cửa cung thì xe ngựa, vệ đội đã sẵn sàng.
Thủ lĩnh vệ đội của nó là Hành Tím tướng quân Trần Chí.
Trần Chí vốn là Ninh Viễn tướng quân, nhưng Lý Hoằng không thích cách gọi đó, dưới quyền nó còn có Cải Trắng tướng quân và Bắp Cải tướng quân nữa.
Mặc dù toàn là tướng quân rau củ nhưng vũ lực không phải loại ăn chay đâu.
Hành Tím tướng quân dẫn 800 kỵ binh xông pha Tây Vực hơn vạn dặm mới mang về được hành tím cho nó, bất kể võ công hay đầu óc đều là nhân tài hạng nhất.
Lý Hoằng đối xử với hắn tốt nhất.
Sáng nay dậy sớm quá, cho nên Lý Hoằng ngồi trên xe lắc lư một lúc là nó liền lăn ra ngủ rồi, tới khi xe ngựa đi vào phường Tấn Xương huyên náo nó mời ngáp dài tỉnh lại.
Lý Hoằng thò đầu ra ngoài cửa sổ xe, hít hít mùi thịt luộc trong ngõ như con chó nhỏ.
Sau đó nó nhảy từ trên xe xuống, sàn đá hơi trơn làm nó suýt trượt, dùng chân dẫm lên cây hòe mọc xeo vẹo, nó thoăn thoắt leo lên trên cây, mượn cây leo qua một bức tường bao, sau đó thả mình nhảy xuống.
Đây là nơi chuyên dùng để nấu thịt của nhà ăn lớn, mỗi ngày có năm sáu nghìn cân thịt trâu, thịt lợn, thịt gà, thịt lừa từ nơi này mang ra, bán cho người toàn bộ thành Trường An.
Một đám phụ nhân to béo mỡ màng thấy thái tử trên trời giáng xuống chẳng to ra bất ngờ, họ chỉ vẻn vẹn khom lưng một cái, coi như đã bái kiến, rồi tiếp tục làm việc.
Nơi này là thế giới của người béo, bất kể là nam hay nữ đều cực béo.
Trước kia Lý cho rằng, họ béo là vì ăn vụng thịt, về sau mới biết những người bận bịu suốt này thà gặm trúc chứ không thịt mình nấu.
Có điều họ thực sự rất béo.
Lý Hoằng thích nhất là tảng thịt trâu lớn vừa lược xong, Vân Sơ nói, trẻ con ăn nhiều thứ này chẳng những cao lớn còn khỏe.
Một trù tử béo lấy móc câu lật một miếng thịt trong nồi kiểm tra chín chưa, sau đó vớt ra, dùng con dao dài cả thước trong tay xẻo cái xoẹt một cái. Một miếng thịt trâu to như đầu người được Lý Hoằng cầm cái xiên đâm vào, vừa ngoạm một cách hung mãnh vừa ra hiệu cho phó phụ lấy thang tới.
Bọn họ quen thấy đám hộ vệ Đông cung đứng trên tường rồi, những người này có thể nhìn, nhưng muốn tùy ý vớt thịt trong nồi ăn như thái tử thì không có chuyện đâu.
Lên cầu thang tới tường cao, rồi qua cây hòe mọc nghiêng kia rời nơi nấu thịt, Lý Hoằng tiếp tục lên xe.
Nhà ăn lớn thực sự vô cùng lớn, lối vào đại sảnh nhà ăn kỳ thực ngay trước cổng Vân gia, được ngăn cách bởi kênh nước. Nhưng từ nơi nấu thịt này muốn tới được Vân gia lại phải vòng qua gần nửa phường Tấn Xương.
Đi qua sân mã cầu, Lý Hoằng vừa ăn thịt trâu vừa xem đám nữ tử chổng mông chơi mã cầu, xem một lúc thấy Vân Na từ phía bên kia tới.
Vân Na chọn chỗ thịt trâu chưa bị nước bọt của Lý Hoằng làm ô nhiễm, xé một miếng, vừa ăn vừa hỏi:" Ngươi giống bọn họ, tới xem mông nữ nhân đấy à?"
Lý Hoằng nghi hoặc hỏi:" Mông thì có gì hay để xem?"
Nói xong nó còn vòng ra sau lưng Vân Na, lắc đầu khẳng định:" Có gì đẹp đâu."
Vân Na cũng nghĩ như thế, cho nên hai đứa vừa chia nhau thịt trâu vừa về nhà.
Chỉ có Trần Chí và hai ma ma tuổi rất cao đi theo vào Vân gia.
Vân gia bây giờ tới chỗ đặt chân cũng chẳng có, chỉ cần là chỗ nào thấy được ánh mặt trời là đều bị bông trải kín.
Số bông này còn chưa tơi lắm, cũng không trắng lắm, phải đem phơi khô hết hơi nước rồi lại mang tới xưởng bật bông, như thế mới trắng như mây trên trời.
Ngu Tu Dung đang ngồi dưới mái hiên bên tóc cho Lý Tư, đứa bé này đầu thì to, tóc thì ít, lại còn chẳng đen, vậy mà thích đẹp, mỗi ngày tốn rất nhiều thời gian vào mái tóc mình.
Vân Cẩm và Vân Cẩn đã có thể chập chững chạy lung tung trên đệm bông dày rồi.
Lý Hoằng xé một miếng thịt trâu định đút cho Vân Cẩm, bị Ngu Tu Dung đánh bạt tay đi:" Nó chưa ăn được thứ này."
Lý Hoằng đành cười xin lỗi Vân Cẩm nhìn đó mút ngón tay, khéo léo di chuyển để tránh số bông phơi các nơi, tới chỗ Lý Tư:" Đầu muội to, tóc ít đừng có tết bím, nếu không trông giống cái hồ lô buộc dây thừng."
Ngu Tu Dung mặt biến sắc, tức thì dùng hai tay bịt tai, tiếp đó tiếng gào khóc thấu trời xanh của Lý Tư vang vọng cả Vân gia.
Lý Tư khóc một cái huynh muội Vân Cẩm tức thì cũng gia nhập.
Vân Na hung dữ trừng mắt với Lý Hoằng đang làm vẻ mặt vô tội.
Lý Hoằng ủy khuất, thời buổi này tới nói thật cũng không được nữa rồi.
Ngu Tu Dung tốn nửa ngày trời mới dỗ được ba thứ quỷ thích khóc. Hai đứa nhỏ mỗi đứa bịt mồm bằng một cái bánh, về phần Lý Tư, nàng phải đảm bảo là Lý Hoằng nói bậy, Lý Tư xinh đẹp nhất thiên hạ.
"Không biết bao giờ Vân sư phụ của ngươi mới về được, nhà thiếu chàng, cứ như thiếu mất nửa nhân khẩu vậy." Ngu Tu Dung hỏi:
Lý Hoằng gãi đầu:" Mùa thu năm nay không về được đâu."
Ngu Tu Dung nghe vậy cuống lên:" Hai ngày trước công báo nói, đại quân của Anh công đã tới dưới thành Bình Nhưỡng của Cao Câu Ly rồi mà."
"Mẫu hậu ta nói, trận chiến này không bình định được Tam Hàn thì đông chinh xem như thất bại."
(*) Hàn có ý nghĩa là vĩ đại, lãnh tụ, mang ý nghĩa giống chữ Hãn (Khan) ấy. Trước kia thủa trước khi có ba nước thì ở bán đảo Triều Tiên có 3 bộ tộc đều có chữ Hàn sống với nhau, mình chỉ nhớ một cái là Mã Hàn thì tương ứng Bách Tể, 2 cái Hàn nữa thì ko nhớ, nguồn gốc của Hàn Quốc từ đây mà ra.