Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 580 - Q3 - Chương 090: Cạm Bẫy Ngọt Ngào.

Q3 - Chương 090: Cạm bẫy ngọt ngào. Q3 - Chương 090: Cạm bẫy ngọt ngào.

Nghe Lý Hoằng nói vậy, Ngu Tu Dung biết hi vọng trượng phu trở về vào mùa xuân có thể đi rồi.

Vân Sơ không có nhà, Lý Hoằng cảm thấy rất cô đơn, không phải vì không ai để ý tới nó, mà vì Lý Hoằng thấy ở đây toàn người ngốc.

Vân Na rất tốt, cực kỳ tốt, khi nó không có tiền thì luôn được Vân Na giúp đỡ, nhưng khi không cần tiền thì nó kính nhi viễn chi.

Trước kia không phải như vậy, nó rất thích lẽo đẽo theo sau Vân Na tỷ tỷ chơi đùa, nhưng từ khi chuyển vào Đông cung thì Lý Hoằng không thích nữa. Bởi vì trong đông cung của nó, nữ hài tử tuổi như Vân Na có tới hơn 200 người.

Đó là thị nữ mà mẫu hậu chọn cho nó, nó lúc nào cũng nhìn thấy mấy nữ nhân cười ngốc nghếch với nó ở nơi đáng lẽ không có người, giờ nhìn thấy nữ nhân là nó thấy phiền.

Đám nữ nhân đó còn ngu ngốc hơn Vân Na trăm lần, nghìn lần.

Giờ học của Lý Nghĩa Phù rất hay, vì chỉ có người thông minh mới hiểu được. Mà Lý Nghĩa Phù giảng bài chỉ để ý tới tiến độ của Lý Hoằng, về phần đám con cháu huân quý làm bạn học của thái tử có hiểu không thì ông ta mặc kệ.

Lý Nghĩa Phù nói một số chuyện đúng sai không thể lấy nhất thời mà luận, cùng với thời gian trôi đi, vấn đề sẽ được nhìn với con mắt khác.

Thượng Quan Nghi dạy học cũng được, chỉ là ông ta thích nói với Lý Hoằng đâu là đúng, đâu là sai, hai thứ rạch rồi, không được bước nhầm dù chỉ một bước, nếu không sẽ vạn kiếp bất phục.

Thế nên Lý Hoằng thích nghe Lý Nghĩa Phù giảng bài, vì khi ông ta nói chuyện nghe rất thích. Nó đi hỏi mẫu thân, học tập thấy khoan khoái như vậy có đúng không, mẫu hậu nó đánh nó một trận, bắt nó tự nghĩ.

Sau đó Lý Hoằng tự hiểu ra, rất nhiều việc căn bản không có đáp án, một người sở dĩ được coi là thông minh không có nghĩa là thông minh hơn tất cả mọi người, chỉ cần thông minh hơn người xung quanh là đủ.

Cho nên theo tiêu chuẩn đó, Lý Hoằng nhìn tất cả người mọi người đều thấy họ ngốc.

Nay Lý Hoằng cực kỳ khát vọng được gặp người thông minh, để nó tiến bộ hơn.

Một thằng bé sáu bảy tuổi đầu có thông minh cũng tới đâu được chứ, nó chẳng biết rằng hành vi của mình trong mắt người khác rất ngu ngốc, nhìn cái là thấu. Nên Ngu Tu Dung thấy Lý Hoằng sắp gặp xui xẻo rồi, nhất định sẽ xui xẻo, chỉ là không biết sẽ thua bởi tay ai.

Một đám người trong mắt Lý Hoằng là kẻ ngốc đều tha thiết mong đợi đứa bé này gặp phải đòn đau tàn nhẫn đầu tiên trong đời.

Hắc Xỉ Thường Chi và Sa Trá Tương Như xuất phát được mười ngày thì quay về.

Những người Cao Câu Ly nấp trong núi thái độ không hề hữu hảo với bọn họ, đội quân nhỏ của họ mà vào núi một cái là bị thợ săn, nông phu xông ra tập kích.

Nhưng Hắc Xỉ Thường Chi chơi trốn tìm với Bùi Hành Kiệm nửa năm trời cũng chính là nhờ vào cách đánh du kích này, nên dù bị người Cao Câu Ly tấn công bất ngờ nhiều lần, hai người họ vẫn ung dung đối phó dẫn đại bộ phận quân đội về thành.

Họ còn mang theo mười mấy người đào nhân sâm bị bắt sống.

Vân Sơ hoàn toàn giao cho Hắc Xỉ Thường Chi xử lý.

Sau đó Hắc Xỉ Thường Chi dùng giá cao gấp đôi mua lấy nhân sâm của người đào sâm.

Hỏi ý nguyện những người đó, đem tiền của người bán sâm vào thành Đại Hành, đổi lấy đồ sắt, lương thực, muối, vải.

Hắc Xỉ Thường Chi đảm bảo với Vân Sơ, đầu tư này nhất định mang về thu hoạch lớn. Còn Vân Sơ cũng cho Hắc Xỉ Thường Chi sự tín nhiệm kiên địch nhất, chuyên môn cấp cho hắn 1000 quan tiền, 500 đảm lương, 5000 thếp vải, 100 cân muối, cùng 3 hiệu thiết tượng.

Sau khi có được vật tư, hai người họ muốn bẩm báo kế hoạch của mình với Vân Sơ và Trưởng sử Ôn Nhu, nhưng Vân Sơ và Ôn Nhu nói không cần, chuyện này giao cho họ, vậy quyền quyết sách là củ họ, phủ tổng quản chỉ xem kết quả.

Thế là Hắc Xỉ Thường Chi và Sa Trá Tương Nhu sống ngay trong quân đội họ vừa kiến lập, cùng ăn cùng ở cùng huấn luyện với người Cao Câu Ly.

Cứ hai ngày một trong hai người họ lại dẫn nửa số quân đội vượt qua sông Áp Lục, tới vùng rừng núi của Cao Câu Ly, tiếp tục chiến đấu với đám phản tặc ngoan cố không chịu cải hóa. Hết truy lùng, đuổi bắt, giảng giải đạo lý rồi đưa cả người lẫn hàng về thành Đại Hành, lấy giá gấp đôi thị trường mua nhân sâm, nhung hươu, da thú, cùng với các loại nâm quý.

Một cái mật gấu to bằng nắm đấm Vân Sơ, đám Hắc Xỉ Thường Chi chỉ tốn 50 đồng để mua.

Mật gấu chất lượng thế này đưa tới Trường An, hiệu thuốc sẽ bán với giá 2 quan.

Một củ nhân sâm to bằng cánh tay trẻ con, râu ria rậm rạp dù Vân Sơ cũng không cách nào đoán tuổi của nó, nhưng y biết tuyệt đối không thể bỏ 50 cân mạch ra đổi thứ này được.

Chưa hết, Vân Sơ ngã ngửa khi họ mang về cả hổ đông bắc, thứ động vật họ mèo lớn nhất thế giới.

Tấm da hổ cực lớn đó Ôn Nhu nói nó đã vượt qua phạm trù lông thú rồi, thứ này đặt trong nhà để trấn trạch, hết thảy tiểu quỷ đều không dám vào.

"Gia tổ tuổi đã cao, dễ bị âm quỷ xâm nhập, tấm da hổ này thuộc về ta, ta mang về trải giường cho ông cụ."

Vân Sơ đồng ý ngay:" Tất nhiên rồi ta cũng hi vọng lão nhân gia có thể sống lâu trăm tuổi phù hộ cho chúng ta tiến tới."

Ôn Nhu thấy Vân Sơ nói đúng lắm, lại cầm củ nhân sâm chẳng biết bao năm lên:" Gia tổ sức khỏe không tốt, cần thứ này bồi bổ, nhất định sẽ không thêm vài năm."

Vân Sơ thấy Ôn Nhu cầm lấy mật gấu cực phẩm, khinh bỉ hắn:" Đừng kém cỏi như vậy, đám Hắc Xỉ Thường Chi đã có thể thu mua được những thứ này chứng tỏ sẽ còn có nhiều đồ tốt hơn nữa."

Ôn Nhu hơi xấu hổ bỏ xuống, lảng đi:" Ngươi nói xem, hai bọn họ bắt người Cao Câu Ly, cưỡng ép giao dịch như thế liệu có vấn đề gì không?"

Vân Sơ cười:" Chỉ cần giao dịch thành công thì sẽ không có vấn đề gì, người Cao Câu Ly nếu muốn tiếp tục giao dịch, nhất định sẽ bạo gan đi vào thành Đại Hành."

"Chỉ cần có một người tự vào thành giao dịch thành công rồi sẽ có người thứ hai, thứ ba, tới khi toàn bộ người Cao Câu Ly xung quanh đây tạo thành quan hệ cộng sinh với thành Đại Hành."

"Như thế việc quản lý quân sự của chúng ta sẽ hoàn toàn kết thúc, vài chục năm sau họ sẽ tự động quên đi ba chữ Cao Cau Ly."

Ôn Nhu xoa tay:" Nói thật, mới đầu ta không tán thành đâu, nhưng riêng chiêu này đã cho thấy đầu tư vào Hắc Xỉ Thường Chi là xứng đáng."

Khi Chung Quỳ đi vào vừa nhìn thấy tấm da hổ thì hai mắt phát sáng, ngang ngược cướp của Ôn Nhu, muốn làm một bộ trang phục da hổ.

Đây là lần đầu tiên Chung Quỳ tranh cướp đồ, Ôn Nhu liền thỏa mãn yêu cầu kỳ quái của hắn.

Một kẻ xấu như thế lại mặc vào áo da hổ, Vân Sơ và Ôn Nhu đều muốn thấy, Chung Quỳ mặc áo da hổ sẽ có uy lực chấn nhiếp kinh khủng thế nào.

Cuộc sống ở Liêu Đông vào mùa đông cực kỳ vô vị, nhưng tướng sĩ trong quân Vân Sơ đều rất hài lòng với cuộc sống bây giờ.

Bọn họ có công lao mấy cấp rồi, nay chẳng cần ra chiến trường, có thể yên ổn thủ thành lại có tiền, có thể nói là mộng tưởng tối thượng của phủ binh.

Chỉ có tâm trạng vui vẻ mới có thể chiến thắng được mùa đông khô khan.

Bình Luận (0)
Comment