Khi Tả Xuân từ Trường An tới Lai Châu, rồi vượt biển tới thành Đại Hành thì Tết đã qua rồi, người Đường nghênh đón năm Hiển Khánh thứ hai.
Mặc dù con vịt cạn này gặp phải gió lớn chao đảo thuyền, mất hai ngày mới tới được thành Đại Hành, cho dù ông ta đã nôn tới phun cả mật ra ngoài, nhưng khi vừa đặt chân lên thành Đại Hành, ông ta muốn lập tức tiếp nhận kho tiền của Vân Sơ.
Được Vân Sơ và Ôn Nhu suất lĩnh, Tả Xuân rốt cuộc nhìn thấy tài vật chất cao như núi mà Trương Đông Hải miêu tả.
Phải nói Tả Xuân là nhân vật làm việc vô cùng nghiêm túc, dù đứng còn chẳng vững, thi thoảng bịt miệng nôn ọe, ông ta vẫn dẫn 200 bách kỵ ti hạt kỵ gác ở kho tiền. Dù Vân Sơ nhiệt tình mời tới phủ thành chủ ra sao, ông ta vẫn không chịu.
Ôn Nhu lại chả mừng quá, đem hết sổ sách giao cho Tả Xuân rồi thở phào, ném được cái kho tiền này đi, hắn thấy cả người nhẹ bẫng, số tiền này với hắn mà nói đã là gánh nặng.
Chỉ tiếc một điều là họ không gom được con số tròn 100 vạn, chỉ có hơn 96 vạn.
Nhưng trải qua Tả Xuân dẫn người ngày đêm kiểm kê, con số không ngờ là 113 vạn quan.
Khi Vân Sơ cho rằng Tả Xuân định chơi mình thì ông gia trực tiếp nói.
Tiền Khai Hoàng triều Tùy và Khai Nguyên của Đại Đường có tỉ lệ đổi, người thành Đại Hành nhập sổ tính như nhau mà không tính tỉ lệ đổi, nên tính thiếu mười mấy vạn.
Vân Sơ đương nhiên biết ngay không phải Ôn Như sơ sót, mà là hắn cố tình làm thế, nếu người kiểm kê tính ra con số 96 vạn, vậy chứng tỏ mười mấy vạn kia sẽ bị tham ô rồi.
Người được hoàng đế phái tới tiếp nhận tiền ắt là người chức cao quyền trọng, nếu điểm yếu này bị nắm trong tay Ôn Nhu, về sau có thể thông qua hắn làm rất nhiều việc.
May là Tả Xuân liêm khiết tự cứu bản thân, nếu không mắc bẫy Ôn Nhu rồi ...
Dù sao Tả Xuân có bẩm báo thật số tiền này với hoàng đế thì thành Đại Hành cũng không có tổn thất gì.
Mỗi khoản tiền trong kho đều có lai lịch.
Hoàng đế có thể không quan tâm tới lai lịch số tiền này, nhưng là cơ cấu mật điệp, Tả Xuân không thể không hỏi.
Chỉ cần là tiền tài bất nghĩa, cơ bản là liên quan tới sinh mệnh, Tả Xuân nhìn thấy tiền tài đầy kho ông ta biết trong đó không chỉ chứa tiền mà còn chứa vô số oan hồn.
Nhưng lạ một điều, đứng trên cao quan sát tòa thành này, chỉ thấy cuộc sống nhộn nhịp không có bất kỳ dấu hiệu bất ổn nào, thậm chí có thể nói là tòa thành đầy sức sống, Tả Xuân không khỏi than:" Thành Đại Hành vẫn ánh nắng rực rỡ."
Vân Sơ đáp:" Mặt trời, mặt trăng, sông núi, hồ ao không thay đổi, chỉ cần đem ánh mắt con người thu hút vào thứ n gàn năm không đổi này, họ sẽ không để ý tới chi tiết nhỏ, mọi người sẽ cho rằng hết thảy không thay đổi."
Ôn Nhu ở bên nói thêm:" Cho nên tiểu dân chỉ nên chú ý tới ngày ba bữa, chỉ cần ngày ba bữa mỗi ngày một tốt hơn. Nếu họ không để ý tới chuyện đó, lại đi quan tâm tới đại sự thiên hạ thì ngu xuẩn quá rồi."
Vân Sơ hỏi:" Theo ý ngươi thì ai mới là người nên quan tâm tới đại sự?"
"Người có lợi ích lớn, vì lợi ích của họ tương đồng với quốc gia."
Tả Xuân cầm cốc trà lên, vừa sưởi ấm tay vừa thong thả nhấp từng ngụm, đối diện với hai người trẻ tuổi này, ông ta không dám có chút lơ là nào, dù lời họ nói giống như thuận miệng tán gẫu.
Hiện ông ta ở trong cái nhà kho lạnh như băng, chưa từng rời một bước, vì từ khi thấy số tiền kia, thứ đó thuộc trách nhiệm của ông rồi.
Khi hai người được Tả Xuân tiễn ra ngoài, Ôn Nhu cau mày:" Ông ta còn chẳng tham dự đề tài của chúng ta, lão già này quá cẩn thận, khó lay động được."
Khác với Ôn Nhu lúc nào cũng thích dụng thủ đoạn, Vân Sơ đa phần không thèm dùng âm mưu, y thích đường hoàng dương mưu hơn, ví như y kiếm 100 vạn này, đạp thẳng lên mặt đám người không ưa mình, không cần vắt óc đối phó với chúng:" Thử qua là được, ông ta không dám tham gia, nói không chừng có thành phần sợ hãi trong đó. Có thể khiến thủ lĩnh bách kỵ ti e sợ là đã thành công một nửa."
Ôn Nhu chép miệng:" Tiếc cho mười bảy vạn quan."
Vân Sơ nghi hoặc:" Ngươi cần nhiều tiền như thế làm cái gì, Đại Đường này thiếu nhất không phải tiền, mà là vật tư. Hoàng đế cầm tiền có thể tùy ý đi mua vật tư của quan phủ, quan phủ đi mua đồ của bách tính, bách tính lại dùng tiền đó nạp thuế, tạo thành hình thái hoàn mỹ."
"Thứ làm bách tính giàu có lên không phải là tiền, mà là vật tư. Không có tiền, bách tính có thể lấy vật đổi vật vẫn sống tốt, rất giàu có. Không có vật tư, chỉ có tiền, sẽ chết đói."
Cơ bản đám thương cổ quan quý từ Cao Câu Ly, Bách Tể chạy tới thành Đại Hành chỉ đem theo vàng bạc thì đều bị đưa lên cầu tàu đen. Sau đó "không coi trọng thành Đại Hành" nên đi nơi khác. Còn những người chở đầy thuyền vật tư tới đây dù có là người Oa mà Vân Sơ ghét, y vẫn chào đón họ.
Vân Sơ vẫn hào hứng nói:" Chỉ có đem lượng lớn hàng hóa tới đây, sau đó thông qua thương nghiệp, đích đến cuối cùng sẽ luôn là Trường An, nơi có tiền nhất."
"Đưa tiền cho hoàng đế vì hoàng đế lấy thứ này đi đổi hàng hóa, chuyện này có lợi cho Trường An, vì Trường An là nơi tập trung cuối cùng của hàng hóa."
Mỗi khi Vân Sơ hào hứng thể hiện tình cảm biến thái của y với Trường An, Ôn Nhu liền giả điếc không nghe, mới đầu hắn còn tò mò, nhưng giờ hết rồi, đơn thuần coi như đây là bệnh của Vân Sơ, chả buồn tìm hiểu nữa.
Khi hai người lên tường thành, nhìn trạm nghỉ tạm lập ra cách thành chỉ vài chục bước chân, trạm này đơn giản, chỉ có ba gian nhà gỗ, thậm chí chẳng có tường rào bao quanh.
Đây là sáng kiến của Hắc Xỉ Thường Chi, người Cao Câu Ly mới tới thành Đại Hành ắt còn đề phòng không dám vào ngay, nên cung cấp cho họ một nơi để họ có thể quan sát thành ở khoảng cách gần. Không có tường rào cũng là để họ yên tâm ... Bỏ chạy.
Lúc này ở đó tụ tập gần trăm người, đa phần ăn mặc giống thợ săn, số đông không mang theo gì cả, đoán chừng giấu hàng ở đâu đó, chỉ có số ít mang hàng vào thành, nộp phí vào thành, vội vàng đổi lấy hàng hóa mình cần rồi đi như ăn cướp.
Thế này là tốt lắm rồi, càng có nhiều người giao dịch thành công, bọn họ sẽ đường hoàng vào thành thôi, Ôn Nhu tán thưởng:" Hắc Xỉ Thường Chi làm khá lắm, người này đúng là nên theo chúng ta, nếu theo Bùi Hành Kiệm thì trừ lên trận chém giết chẳng làm được, uổng phí tài năng."
Vân Sơ gật gù:" Bây giờ chỉ còn đợi danh tiếng lan đi thôi, khi vào thành bán hàng thành một loại bản năng, sẽ tới người trong thành đi ra mua hàng hóa của họ, dùng chênh lệch giá làm thủ đoạn nuôi gia đình. Thành Đại Hành mới thực sự coi là đứng vững ở Liêu Đông."
"Mua bán phải hình thành một vòng tròn khép kín mới lâu dài."
Ôn Nhu biết Vân Sơ truyền đạt cái y gọi là kinh tế học cho mình, nhưng hắn tiếp nhận cái này vẫn khá khó khăn.