Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 583 - Q3 - Chương 093: Công Bắt Vua.

Q3 - Chương 093: Công bắt vua. Q3 - Chương 093: Công bắt vua.

Vân Sơ, Ôn Nhu, Chung Quỳ nhìn nhau rất lâu, mấy lần há mồm, rốt cuộc không ai nói được gì cả.

Dù bọn họ có mơ giấc mơ đẹp nhất đi chăng nữa cũng không ngờ rằng mình ở nơi cách thành Bình Nhưỡng tới mấy trăm dặm lại chẳng liên quan gì tới cuộc chiến đẫm máu kia lại có được công lao hiển hách ... Bắt vua.

"Đây thực sự là Cao Tàng vương à?" Vân Sơ vẫn không thể tin nổi hỏi Hắc Xỉ Thường Chi:

Hắc Xỉ Thường Chi cũng không dám nói người này rốt cuộc có phải Cao Tàng không, thì thầm:" Cao Văn đã nói người này là Cao Tàng vương thì chắc tám phần rồi."

Ôn Nhu cũng không tin:" Cao Tàng vương phải ở Bình Nhưỡng chứ."

Chung Quỳ rốt cuộc cũng phải lên tiếng:" Bán Cao Tàng vương 500 đồng, không tể tin nổi."

Vân Sơ gãi đầu sồn sột, không dám tin, lỡ không phải thì thành mừng hụt mất:" Một nữ nhân già còn bán được giá hơn."

Ôn Nhu xua tay:" Ngươi nhầm rồi, giờ là lúc chiến loạn, giá cả giảm giữ lắm. 500 đồng giờ mua được cả nữ tử trẻ trung ấy."

Cả đám lại im lặng, chuyện này tin thế quái nào được.

Nguồn cơn là sau khi thấy Hắc Xỉ Thường Chi dụ được người Cao Câu Ly trong núi ra buôn bán tưng bừng như thế, ba huynh đệ Vương gia không ngồi yên, mở một cái chợ mua bán nô lệ ngay bên cạnh cái dịch trạm tạm ngoài thành. Rồi có thợ săn mang đám người tới bán, chuyện vốn chẳng có gì đáng nói. Nhưng một người trong đó cứ la hét mình là Cao Tàng vương.

Người khác coi như kẻ điên thôi, Hắc Xỉ Thượng Chi cẩn thận đưa tới chỗ Vao Văn xem, không ngờ Cao Văn thấy người đó thì ôm nhau khóc, khóc tới tận giờ chưa dừng.

Hắc Xỉ Thường Chi gọi cả đám Vân Sơ tới, bọn họ ngồi xem hai người kia ôm nhau khóc lâu lắm rồi, tới giờ vẫn chưa dám khẳng định gì.

Chỉ có điều nhìn Cao Tàng như dã nhân khóc tới sắp ngất xỉu, nghĩ tới đó từng là vua một nước, không khỏi bùi ngùi thở dài.

Cao Văn tới lúc này mới ổn định được cảm xúc, nghẹn ngào:" Đúng là Cao Tàng vương, ngài ấy và ta từ nhỏ lớn lên cùng nhau, làm sao mà sai được."

Ôn Nhu biến sắc mặt đứng bật dậy, vội vàng nói với Hắc Xỉ Thường Chi:" Mau mau đi cứu gia quyến của Cao Tàng vương, phong tỏa tin tức, không được tiết lộ tao ngộ của Cao Tàng vương ra ngoài."

"Ta, ta giết bọn chúng." Cao Văn cũng sực tỉnh, lửa giận tức thì bốc lên đâu, rút trường mâu ra la hét đi tìm ba huynh đệ Vương gia tính xổ:

Cao Tàng vương tuy chỉ là con rối, nhưng nữ tử bên cạnh ông ta tuyệt đối là mỹ nhân hạng nhất, hiện giờ những mỹ nhân này rơi vào tay ba huynh đệ Vương gia háo sắc thì làm gì có kết quả tốt.

Cao Văn vừa đi, Cao Tàng lập tức rúm ró vào trong góc nhìn đám người Đường.

Chuyện này Ôn Nhu rõ ràng sở trường hơn Vân Sơ, hắn bê một đĩa bánh tới, cung kính nói:" Vương thượng dùng ít bánh trước, lập tức sẽ có người tới hầu hạ vương thượng."

Thành Đại Hành có thái giám, chính là đám Tả Xuân đang cố thủ nhà kho.

Theo như lễ chế, hầu hạ chuyện ăn ở của vương chỉ có thể là thái giám hoặc cung nhân, cả nữ nhân bình thường chưa qua giáo dục hoàng tộc đều không được. Ở thành Đại Hành không có nữ quan, đành ủy khuất đám hoạn quan Tả Xuân.

Vân Sơ cũng lệnh thân binh đi tìm Tả Xuân.

Ôn Nhu đích thân đỡ Cao Tàng vương lên, mời ngồi ở vị trí thường ngày của Vân Sơ, nhìn ông ta ngấu nghiến ăn bánh, sợ ông ta bị nghẹn, còn rót cho ông ta cốc trà.

Tranh thủ lúc Cao Tàng vương ăn quên mình, Ôn Nhu tới bên Vân Sơ hỏi nhỏ:" Làm sao đây?"

Vân Sơ không hiểu:" Còn làm sao được, đưa tới Trường An chứ sao."

Ôn Nhu vê cái cằm không râu, động tác này là dấu hiệu cho thấy hắn đang kích động lắm:" Ngươi không hiểu, công bắt vua cũng phải có một câu chuyện tương xứng, vậy mới hoàn mỹ."

"Nói ngươi tung hoành vạn quân bắt sống Cao Câu Ly vương thì nhiều sơ hở khó bịt lại, Anh công cũng chẳng chịu xác nhận cho ngươi."

"Nếu bảo Cao Câu Ly vương nghe tới hiền danh của ngươi, bỏ vương vị tới gặp, kết quả thấy ngươi nhân từ thương dân liền xin hàng thì nghe hay đấy, sau đó bệ hạ sẽ chặt cái đầu chó của ngươi xuống."

"Hay là thế này, đem câu chuyện đặt lên người bệ hạ, nói Cao Câu Ly vương bị Uyên Cái Tô Văn lăng nhục, nghe nói Đại Đường dẫn 50 vạn đại quân tới cứu, nên bỏ chạy trong đêm, tới Trường An xin bệ hạ che chở."

"Chúng ta vô tình phát hiện Uyên Cái Tô Văn truy sát ông ta, thế là ngươi dẫn 500 nhân mã, chiến đấu với 5000 sát thủ của Uyên Cái Tô Văn suốt nửa tháng, cuối cùng cứu được Cao Câu Ly vương ..."

Chung Quỳ vốn định cùng thương thảo xử lý Cao Tàng vương ra sao, nghe Ôn Nhu nói thì ôm ngực buồn nôn, vội vàng chạy ra ngoài.

Vân Sơ dù nhiều lần chứng kiến bản lĩnh đơm đặt của Ôn Nhu cũng câm nín, cảm giác trước nay mình vẫn chưa khai thác hết tiềm năng của hắn.

Đồng thời sản sinh hoài nghi nghiêm trọng với lịch sử mình từng học.

Ôn Nhu phát hiện Cao Tàng cũng đang nghe thì tới gần:" Vương thượng, an bài như vậy mới có lợi ..."

Cao Tàng vương đã bình tĩnh lại rồi, với ông ta mà nói, làm con rối của Uyên Cái Tô Văn, sống chết lúc nào không hay, tới Trường An có khi tốt hơn, ít nhất Đường hoàng sẽ không giết ông ta, cho ông ta tước vị an nhàn cả đời.

So với việc mình trốn khỏi thành Bình Nhưỡng bị dã nhân bắt ở nơi hoang dã, nhục nhã cực độ, làm ông ta không muốn nhớ lại, cũng không muốn thêm người biết thì câu chuyện của người này hay hơn nhiều.

Còn thể hiện được lòng trung thành với hoàng đế Đại Đường.

Vì thế ông ta gật đầu lia lịa.

Khi Tả Xuân dẫn bốn hoạn quan vội vàng tới nơi, sau đó tắm rửa cho Cao Tàng vương, thay vào một bộ võ phục, một chiếc áo choàng da gấu, tức thì khí độ một vị vương liền thể hiện ra.

Chủ nhân trời sinh của hoạn quan là hoàng gia, nên họ càng có kính trọng với người hoàng gia hơn người bình thường.

Tả Xuân nghe Cao Tàng vương giải thích một phen liền tính toán rất nhanh, cảm thấy bệ hạ nhất định sẽ thích nghe, thậm chí có khi còn vui vẻ tới mấy tháng.

Chỉ cần xác nhận người này là Cao Tàng vương thì dù có kể một mình Vân Sơ đánh nhau với 5000 tên sát thủ, ông ta cũng bóp mũi nhận.

Có điều Tả Xuân rất cẩn thận:" Tướng quân làm sao xác nhận được người này chính là Cao Tàng vương."

Vân Sơ cười nhẹ:" Rất tình cờ, phán sự thành Đại Hành Cao Văn chính là hoàng tộc Cao Câu Ly, đồng thời là đường huynh đệ từ nhỏ lớn lên cùng Cao Tàng vương, có thể phân biệt thật giả."

(*) Nghe văng vẳng tiếng khóc của Bùi Hành Kiệm ở tiền tuyến.

Bình Luận (0)
Comment