Lý Tích nhìn lễ khí tông miếu Cao Câu Ly đặng ngoài đại trướng trung quân, hai tay đút vào ống tay áo, cười như một ông già hiền từ.
Còn tán kỵ thường thị Lưu Xuân Lai trước kia ưu nha điềm đạm thì nay mặt mày vặn vẹo như ác quỷ, một ống tay áo trống không, trong đó không còn tay nữa.
"Bệ hạ lệnh hạ quan tới Tân La một chuyến, muốn xem quốc quân Tân La có thực sự lễ kính Đại Đường không? Nếu đủ cung kinh để thứ tử Kim Nhân Vấn làm Nhạc Lãng quận vương, Tân La vương."
"Lệnh thái tử Kim Pháp Mẫn tới Trường An làm thái thường tự khanh, Kim Dữu Tín làm tả thiên ngưu đại tướng quân."
Lý Tích hứng thú nhìn cái tay cụt của ông ta:" Xem ra họ không chịu."
Lưu Xuân Lai nghiến răng:" Kim Nhân Vấn chặt tay trái hạ quan đem lấy lòng huynh trưởng. Hắn sống ở Đại Đường 17 năm, cứ nghĩ hắn coi Đại Đường là quốc gia, không ngờ chúng ta nuôi sói mười bảy năm, bị hắn cắn một phát."
"Không diệt quốc bọn chúng, không hả mối hận trong lòng."
Lý Tích lắc đầu:" Quốc quân đại sự, sao có thể vì ân oán cá nhân mà ngược xuôi. Đừng nói chặt một tay ngươi, dù ngũ mã phân thây, không có chiếu lệnh của bệ hạ, đại quân không động một binh một tốt."
Lưu Xuân lấy trong lòng ra một văn thư:" Có cái này, Anh công có thể rồi."
Lý Tích xem qua văn thư đưa Bàng Đồng Thiện:" Nghiêm chứng ấn tín."
Văn thư Lưu Xuân Lai lấy ra có tỳ ấn của hoàng đế, đả ấn của trung thư tỉnh, ấn của môn hạ tỉnh, binh bộ, tất cả được nghiệm chứng không sai sót gì.
Lý Tích tức thì triệu tập chúng tướng tới, nói:" Bệ hạ có chỉ, diệt Tân La."
Chúng tướng mặt mày vui mừng, từ khi chứng kiến uy lực của thuốc nổ, lòng tin của bọn họ đã lên tới đỉnh cao.
Khi tất cả đợi quân lệnh thì Lý Tích liếc cặp mắt tam giác của ông ta nhìn quanh:" Thời gian qua lão phu nơi lỏng, các ngươi cũng buông lỏng."
Tức thì tất cả giật mình, ai nấy ngẫm nghĩ lại thời gian qua mình có làm gì sai không?
Quách Đãi Phong mặt vàng như nghệ.
Quả nhiên Lý Tích nói tiếp:" Đem Quách Đãi Phong ra chém đầu."
Quách Đãi Phong quỳ sụp xuống kêu to:" Đại soái tha mạng."
"Ngươi không chết, lão phu sao còn thống soái ba quân? Lôi đi."
Tức thì có giáp sĩ xông lên kéo Quách Đãi Phong đi, hắn không ngừng giãy dụa khóc lóc:" Đại soái tha mạng, đại soái tha mạng ..."
Cao Khản tay run lên không kiểm soát được, vẫn đứng ra:" Xin đại soái nể tình Quách Đãi Phong dọc đường có chút công lao, thương cho Quách gia họ không còn ai, cho hắn cơ hội lập công chuộc tội."
Quách Đãi Phong tóm ngay lấy cọng cỏ cứu mạng, gào lên:" Mạt tướng lập công, để mạt tướng lập công chuộc tội."
Lý Tích ra hiệu giáp sĩ dừng lại:" Vậy đi nhanh lên, muộn là mất đầu đấy ..."
"Ngươi không thành được đại tướng quân, bỏ ý định này đi."
Quách Đãi Phong người thoát lực, lòng như tro tàn.
Kế hoạch chinh phạt Tân La được chuẩn bị từ trước, tiếp theo bài binh bố trận thế nào là của trưởng sử Bàng Đồng Thiện.
Chỉ là đại quân tiến càng sâu, việc ổn định tuyến hậu cần càng trọng yếu, Bàng Đồng Thiện lo lắng nói:" Bách Tể hỗn loạn, Lưu Nhân Quỹ khó mà khống chế trong thời gian ngắn."
Lý Tích gật gù, ông ta hỏi:" Các ngươi thấy phái ai đi thì thích hợp."
Mọi người đều im lặng, gần như tất cả nghĩ tới một cái tên, không ai ưa tên đó, nhưng nhìn vào việc y làm, có thể nói, không ai am hiểu hơn.
Ở đây có Khế Tất Hà Lực luôn ở tuyến đầu, chưa tiếp xúc với Vân Sơ, không có va chạm, còn luôn được cung ứng hậu cần kịp thời bước lên nói:" Vân Sơ thích hợp nhất!"
Bàng Đồng Thiện xua tay:" Y chỉ còn chưa đến 4000 nhân mã, dù thêm vào binh lực của Lưu Nhân Quỹ cũng không đủ ổn định Bách Tể."
Cao Khản nói:" Tô Định Phương đã lui quân về thành Hoàng Sơn, ông ấy có sáu vạn quân, vậy là đủ."
Lý Tích chỉ tay lên bàn đồ:" Tới giờ người Oa còn chua hành động, cho nên Lão Tô phải đóng ở thành Hoàng Sơn đề phòng."
"Chuyện Bách Tể giao cho Vân Sơ toàn quyền. Còn về phần quân của Lưu Nhân Nguyện thì biên luyện vào quân của Vân Sơ, Lưu Nhân Nguyện tới dưới trướng Lưu Nhân Quỹ, khống chế thủy sư Bách Tể, đề phòng người Oa từ biển tới."
"Chuyện Bách Tể để Vân Sơ toàn quyền xử trí."
Bàng Đồng Thiện nói:" Quân sĩ dưới trướng Lưu Nhân Nguyện đều là phủ binh Hà Bắc, giao cho Vân Sơ, e có tướng quân không phục."
Lý Tích hừ mạnh:" Y không khống chế được thì dùng quân trong tay mà chinh chiến."
Cao Khản lo ngại:" Vậy thì phải tính chuyện thay thế ở thành Đại Hành, nơi đó hiện quá quan trọng, không thể tùy tiện phó thác người khác."
"Lưu Xuân Lai cần chỗ dưỡng thương, để ông ta thay thế Vân Sơ làm hành quân tổng quản, trưởng sử Ôn Nhu ở lại thành phò tá là được."
Mọi người thấy Lý Tích đã có tính toán liền không ý kiến nữa, Bàng Đồng Thiện lập tức viết quân lệnh, nhưng lúc này mới nhận ra, quân lệnh có sai sót, đó là Hùng Tân đạo hành quân đại tổng quan cần quan tòng tam phẩm lới đảm nhận được.
Lưu Nhân Quỹ chính tứ phẩm, vì chuyện khẩn cấp miễn cưỡng ứng phó.
Nhưng Vân Sơ mới ngũ phẩm, thực sự quá nhỏ.
Phải biết rằng chức vị Hùng Tân đạo đại tổng quản này quản lý toàn bộ Bách Tể.
Lý Tích nghe Bàng Động Thiện chỉ ra vấn đề cũng phải giật tóc mình, đi qua đi lại một lúc vẫn ra lệnh:" Để y tạm tiếp quản đi, đợi triều đình có nhân tuyển truyền ra là được."
Đúng lúc này có tín sứ tới, giao văn thư khẩn lên, Lý Tích xem xong sắc mặt không tốt hồi lâu không nói gì, ai nấy bất an, chẳng lẽ có tin gì xấu, triều đình muốn lui quân sao? Bệ hạ rốt cuộc không kháng cự được áp lực từ đám quan văn rồi sao?
"Đại soái, xảy ra chuyện gì sao?" Cao Khản là tâm phúc của Lý Tích dò hỏi:
Lý Tích thở hắt ra một hơi, ông ta không tham cái công này, mà là thấy không đáng cho đám tướng sĩ của mình:" Không phải tin xấu ... Vân Sơ bắt được Cao Tàng vương rồi."
Cái gì?
Quân trướng tức thì im phăng phắc, phải biết rằng đám Tiết Nhân Quý, Bùi Hành Kiệm lật từng cọng cỏ trong thành Bình Nhương lên mà không thấy tin tức gì.
Trong quân cho rằng Cao Tàng vương đã chết dưới đao của loạn binh Tân La.
Công lao lớn như thế trong tầm tay mà vuột mất, ai nấy tiếc nuối, thế rồi tên Vân Sơ ngồi không cách đó mấy trăm dặm bắt được Cao Tàng vương?
Sao y bắt được Cao Tàng vương?
Gần như tất cả hiện ra câu hỏi đó trong đầu, nhưng chẳng ai hỏi, bởi còn ý nghĩa gì nữa đâu? Công lớn rơi vào tay người ta rồi.
Khế Tất Hà Lực thẳng tính, hào sảng, phá vỡ im lặng:" Không bì được, không bì được, có những người sinh ra đúng là khiến người khác chịu thua, ha ha ha ... Đại soái, mạt tướng đi chuẩn bị đây."
Nói rồi cười vang rời quân trướng.
Bùi Hành Kiệm nhớ lại lúc mình như thằng ngốc lùng sục khắp thành Bình Nhưỡng, bi thương vô hạn, tại sao chứ? Sao nhất định phải là tên đó, dù công này rơi vào tay Tiết Nhân Quý, hắn cũng không khó tiếp nhận thế này.
Tiết Nhân Quý chỉ cảm khái lắc đầu, quyết định phải có biểu hiện mới ở chiến trường Tân La.
Quách Đãi Phong chui vào quân trướng của mình, dùng gối che mặt gào thét rất lâu, hắn là người đầu tiên tới vương cung Cao Câu Ly, một mệnh lệnh lui quân của Lý Tích làm công lao trước mắt rơi vào tay người khác.