Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 586 - Q3 - Chương 096: Bá Chủ Một Phương. (1)

Q3 - Chương 096: Bá chủ một phương. (1) Q3 - Chương 096: Bá chủ một phương. (1)

"Đại quân nam hạ rồi à?" Vân Sơ nhìn quân lệnh cảm khái, y biết thế này mới hợp tâm tư đám Lý Tích:

"Các ngươi đi Bách Tể, sao ta lại phải ở lại thành Đại Hành?" Ôn Nhu bất mãn:

Chung Quỳ nói một câu công bằng:" Đại soái làm vậy là nghĩ cho chúng ta, lo chúng ta đi cả, Lưu Xuân Lai ở lại thành Đại Hành sẽ bị nuốt chửng nơi này."

"Nhưng trong ý tốt của đại soái cũng có độc. Lưu Xuân Lai mất cánh tay ở Bách Tể còn vì ý đồ bán thi thể Hoa Lang Đồ, ông ta nhất định hận chúng ta vô cùng."

Ôn Nhu lắc đầu, nói chuyện âm mưu thì hắn mới là đại hành gia:" Không đâu, chuyện đi sứ trọng yếu sở dĩ phái loại rảnh việc như Lưu Xuân Lai đi, vốn là để nạp mạng."

"Quan tước Đại Đường có được không dễ dàng, bệ hạ không nuôi người nhàn rỗi, Lưu Xuân Lai muốn có thêm ân sủng của bệ hạ phải có công tích bệ hạ coi trọng."

"Quần thể tiểu nhân là khó sống nhất đấy, quan viên như huyện tôn của chúng ta sẽ không bao giờ nhận một mệnh lệnh thế này, còn loại chỉ vỗ mông thăng tiến như Lưu Xuân Lai phải sẵn sàng hi sinh bất kỳ khi nào bệ hạ cần tới."

"Lấy xác chết của Hoa Lang Đồ uy hiếp huân quý Tân La lấy tiền là chuyện cực kỳ gây thù hận. Lưu Xuân Lai không lý do gì không biết, nói không chừng ông ta cố ý chọc giận người Tân La. Nói cách khác ông ta lấy mạng đổi công tích."

"Giờ người ta đi sứ không nhục quốc thể, Anh công ít nhất có cái cớ chấp nhận được để tấn công Tân La, vậy xem như lập công lớn rồi, cần gì phải bực tức."

"Loại người như thế dễ đối phó lắm, ngược lại Bách Tể nơi bách tính khắp nơi oán hận mới là khó."

"Phải phái người Bách Tể từ đây tới Bách Tể trước, đem thanh danh của tướng quân truyền bá, lập cơ sở tiến vào Bách Tể ..."

Vân Sơ phải thừa nhận, không có tên quân sư đầu chó này đi theo tới Bách Tể, mình không được thuận lời như từ đầu tới giờ nữa.

Ít nhất không được rảnh rang nữa.

Chuyến đi này, không biết sẽ phải chết bao nhiêu người nữa đây?

Có ví dụ ở thành Đại Hành, mọi người cho rằng cũng có thể mở ra được một vùng trời đất ở thành Tứ Tỷ.

Nhưng muốn dẹp yên dân loạn ở Bách Tể, phải dựa vào Hắc Xử Thường Chi và Sa Trá Tương Như.

Tuy nhiên hai người này bị Bùi Hành Kiệm đánh bại ở Hoành Sơn, còn tin đồn bị bắt sống và đầu hàng quân Đường.

Thanh danh như thế sẽ gây trở ngại cho hành động của họ ở Tân La.

Với Ôn Nhu mà nói lại khác, tin đồn ấy mà, chỉ cần biến sự thực thành tin đồn, vậy thì tin đồn có thể đính chính, có thể lật ngược lại.

Cái đó mà nói không thành vấn đề.

Nước Bách Tể hỗn loạn, tội hoàn toàn ở quân Đường, bọn họ phá vỡ trật tự mà bách tính đã thừa nhận, nhưng không lập nên trận tự mới. Bách tính sống nay chết mai, nơm nớp lo sợ, sợ hãi lan tràn, cuối cùng biến thành cục diện toàn quốc tạo phản.

Vậy nên sau khi bàn bạc với Ôn Nhu, Vân Sơ chuẩn bị kiến lập một trật trự mới ở thành Tứ Tỷ, sau đó phái Hắc Xỉ Thường Chi và Sa Trá Tương Như tạo phản, dần từng bước liên hợp phe tạo phản lại, hoặc đào thải kẻ tạo phản, cuối cùng là trấn áp tạo phản.

Lực lượng của Hắc Sỉ Thường Chi lúc này có 3000 quân Cao Câu Ly, thêm vào ba nghìn nô binh của huynh đệ Vương gia.

Sau khi Vân Sơ hứa dùng thủ đoạn mềm mỏng nhất ứng phó với hỗn loạn ở Bách Tể, Hoắc Xỉ Thường Chi dẫn sáu nghìn người lên thương thuyền, chia đợt về Bách Tể.

Tiếp đó là Vân Sơ, Chung Quỳ, Vương Đức Phát cũng tới thành Tứ Tỷ, tiếp nhận quân đội đã bị rút đi bảy tám phần của Lưu Nhân Nguyện. Cuối cùng tới thành Hùng Tân bàn giao với Lưu Nhân Quỹ đang đối đầu với phản quân.

Lưu Xuân Lai ngồi xe trượt tuyết tới thành Đại Hành, cả người trông tiều tụy vô cùng, Lão Hà chẩn mạch xong nói, ông ta bị tổn hao nghiêm trọng, vì khi bị chém đứt tay mất quá nhiều tinh huyết, ảnh hưởng tới tuổi thọ.

Muốn dưỡng sức phục hồi, quan trọng nhất là phải tu tâm dưỡng tính, không được nổi giận, cố gắng đạt tới trạng thái Vô Vi.

Không biết Lão Hà cho thuốc gì, Lưu Xuân Lai lập tức tiến vào trạng thái vô vi đó.

Trạng thái này rất kỳ diệu, tinh thần khoan khoái, thân thể thả lỏng, độc óc cực kỳ trống không, như tiến vào thế giới khác, vô dục vô cầu.

Thứ thuốc này tên không linh thạch nhũ ngũ đạo tán.

Điều duy nhất không hay là uống thuốc xong thì người nóng nực, phải hoạt động để tán dược.

Lưu Xuân Lai là người tu đạo, chẳng biết ông ta tu thế nào, chỉ biết ở thành Trường An rất nhiều người nhìn thấy ông ta mặc hắc bào thùng thình, phanh ngực đi trong gió lạnh, ai nấy hâm mộ.

Sĩ nhân nói Lưu Xuân Lai áo đen bay bay, có phong thái người Tấn.

Thế là Ôn Nhu và Cao Văn ra sức tâng bốc, Lưu Xuân Lai bắt đầu hành trình ngày ngày tán dược trong gió lạnh.

Khi Vân Sơ mang theo lượng vật tư cực lớn rời thành Đại Hành, đặt chân lên lãnh thổ Bách Tể thì là ngày 2 tháng 2 rồng ngẩng đầu.

Ngày này hợp cắt tóc, tắm rửa, sửa sang mặt mày.

Vân Sơ ngồi trên sàn thuyền để thân binh cạo mặt, tuy y rất tin thân binh tới từ phường Tấn Xương này, nhưng khi thấy dao sáng loang loáng cũng rờn rợn.

Bách Tể vào tháng hai, mùa xuân còn xa mới tới, gió lạnh cuốn sóng đưa sương lạnh lên bờ biển.

Hải âu, hải yến bay trên sóng, chẳng biết bọn chúng tốn sức như thế để lại gì.

Trên bờ biển không có đội ngũ nghênh tiếp như Vân Sơ dự liệu, có vẻ Lưu Nhân Nguyện không chịu buông quyền bính trong tay rồi.

Kỳ thực tâm thái này rất bình thường, giống Vân Sơ không muốn để Quách Đãi Phong suất lĩnh binh mã huyện Vạn Niên vậy.

Chết con người khác không biết xót, ai cũng thế mà thôi.

Dù sao ở Đại Đường tướng không biết binh, binh không biết tướng, ai mà biết lần sau sẽ lãnh binh sẽ là binh mã của chiết trùng phủ nào.

Chẳng thể mua chuộc lòng quân, vậy cứ dốc sức mà dùng là được.

Lưu Nhân Nguyện thì khác, thường xuyên có ngự sử nói ông ta yêu quân như con, chính vì thế mà chỉ trích ông ta, nói ông ta làm thế là có mưu đồ bất chính.

Ở chỗ riêng tư, tướng lĩnh Quan Trung thường nói, tướng lĩnh Hà Bắc đều là phản tặc, dù bây giờ không phản thì sau này cũng nhất định cũng thành phản tặc.

Bộ đội tiên phong của Vân Sơ độ bộ lên bờ, tạo ra trận địa yểm hộ đại quân lần lượt tiến lên, đội thuyền tiếp tế khổng lồ chưa vội cập bờ. Đại quân cẩn thận tiến về thành Tử Tỷ, trên đường thấy Lưu Nhân Nguyện vội vàng tới nghênh tiếp Vân Sơ.

Bị gió biển thổi nhiều, con người sẽ đen đi, chẳng những thế muối trong gió biển còn làm mặt nứt nẻ.

Mặt Lưu Nhân Nguyện xước xát như mắc vào lưới cá, thấy Vân Sơ xuống ngựa, đứng bên đường chắp tay:" Mạt tướng Lưu Nhân Nguyện bái kiến đô đốc."

Vân Sơ khom lưng đỡ ông ta lên:" Đô đốc ta đây còn cần nhờ Lưu tướng quân tương trợ mới ngồi vững được."

Rồi mời Lưu Nhân Nguyện lên ngựa, vừa đi vừa nói chuyện.

Bình Luận (0)
Comment