Trong mắt Lưu Nhân Nguyện không che giấu được lo lắng:" Binh mã Hà Bắc đạo tính tình đơn giản, dã man, mong đô đốc không chấp với họ."
Vân Sơ cười:" Sao thế, tướng sĩ có ý kiến với việc ta tới làm chủ tướng của họ à?"
Lưu Nhân Nguyện thấy Vân Sơ đã nói thẳng ra như thế, chắp tay:" Dưới trướng Anh công không thiếu tướng lĩnh Hà Bắc đạo, mạt tướng còn nghĩ, sẽ để Trương Hi Mạnh tới Bách Tể, không ngờ là Vân đô ốc."
"Anh công sở dĩ phái ta tới, tất nhiên vì ta là người thích hợp nhất, Trương Hi Mạnh trí chẳng bằng ta, vũ chẳng bằng ta, chiến tích không bằng ta. Vì sao tướng sĩ nơi này thà nhận tướng quân như Trương Hi Mạnh chứ không phải người đánh đâu thắng đó, tới đâu hạ đó như ta?"
Chiến tích huy hoàng của Vân Sơ không cần phải nói, nếu nói Trương Hi Mạnh hơn Vân Sơ thì Lưu Nhân Nguyện không nói ra lời trái lòng như thế được.
Vân Sơ cũng không giải thích với Lưu Nhân Nguyện, gấp rút thành quân, sau nửa ngày tới được dưới thành Tử Tỷ.
Đại quân vào thành một cái, Chung Quỳ, Vương Đức Phát lập tức dẫn quân tốt dưới trướng tiếp nhận thành phòng.
Con người không có tinh thần thì ngay cả quân kỳ lất phất ở quân doanh trong cũng yếu ớt.
Chuyện Vân Sơ làm đại tổng quản phủ đô đốc Hùng Tân đã không thể thay đổi, khi trống trung quân vang lên, toàn bộ tướng lĩnh tới quân trướng trước khi tiếng trống ngừng.
Đợi người tới đủ, Lưu Nhân Nguyện đem ấn tin giao cho Vân Sơ trước mặt tướng lĩnh, ông ta vốn định nói vài câu với các tướng lĩnh, không ngờ Vân Sơ ngồi sau bàn lạnh lùng nói:" Ngươi đi được rồi, trong quân không có hai chủ."
Lưu Nhân Nguyện sững người, không ngờ rằng Vân Sơ suốt dọc đường trò chuyện vui vẻ, thái độ ôn hòa, vừa tiến vào quân doanh lại trở nên bá đạo như vậy.
Chỉ biết thở dài, chắp tay với Vân Sơ, trong ánh mắt phẫn nộ thương tiếc của các tướng lĩnh, rời khỏi đại doanh trung quân.
Vân Sơ cười nhạt nói:" Sao trưng ra bộ mặt đó, ta đích thân tới thống lĩnh các ngươi, các ngươi còn có gì không hài lòng?"
Trong quân trướng im phăng phắc, bọn họ dùng sự im lặng biểu hiện phản đối.
"Cho các ngươi cơ hội để nói, nếu không nói, sau này cũng đừng nói ra."
Hán tử Hà Bắc chẳng phải hiền lành, quân trướng bắt đầu ồn ào, một đô úy hùng hố bước ra, giọng điệu chất vấn:" Đại soái, bộ của mạt tướng một nghìn tám trăm người, vẫn thiếu 700 áo mùa đông. Mạt tướng biết giờ đã là khai xuân, nhưng Hung Tân đạo vẫn lạnh ..."
Vân Sơ không đợi hắn nói hết, nói với quân tư mã:" Phát cho hắn trang bị mới, từ đầu tới chân, đồ cũ vứt hết đi, ăn mặc quá tệ ảnh hưởng tới uy nghi của ta."
Đô úy đó á khẩu, khí thế sụt hẳn:" Đại soái, chỉ cần 700 bộ là được ạ."
Vân Sơ thấy người khác cũng định lên làm khó minh, phất tay:" Toàn quân đổi trang bị."
Quân tư mã không hề có chút ngập ngừng nào:" Mạt tướng làm ngay."
Thế là quân trướng yên tĩnh ngay, Vân Sơ hời hợt nói:" Không còn gì để nói thì lui."
Một người khác bước lên:" Đại soái, quân ta tác chiến lâu ngày, tên, nỏ thương thiếu thốn trầm trọng, xin đại soái cấp hai vạn mũi tên, năm trăm nỏ thương."
"Chuẩn, người tiếp theo."
"Đại soái, quân mạt tướng đóng ở núi, tướng sĩ bị bỏng lạnh, xin điều năm y công."
"Chuẩn, cấp thêm một kho thuốc."
"Đại soái, quân lương của mạt tướng ..."
"Phát 500 đảm lương, 2000 bó cỏ khô."
"Đại soái ..."
"Chuẩn ..."
Đợi khi trong đại trướng yên tĩnh trở lại thì bầu không khí cũng đã khác hẳn, chúng tướng mặt mày hưng phấn. Vân Sơ thong thả đứng dậy:" Ta đã thỏa mãn hết yêu cầu của các ngươi, giờ tới lượt các ngươi nghe yêu cầu của ta."
"Yêu cầu của ta rất đơn giản, đó là hết thảy nghe chỉ huy, trong mắt ta, quân nhân phục tùng mệnh lệnh là thiên chức."
"Các ngươi cứ yên tâm, trong mắt bản soái không có phân chia địa vực, phàm tướng sĩ dưới tay ta đều sẽ được đối sử như nhau."
"Mọi người đều trong quân lâu rồi, ta không cần phải lặp lại nữa, một khi phạm sai lầm, chớ trách ta không dạy đã giết. "
"Ba ngày sau bản soái sẽ lại lần nữa tới quân doanh, các ngươi tốt nhất là đem những thứ không hợp quy củ thú lại cho ta."
"Được rồi, lui đi."
Vân Sơ nói xong những lời ấy để lại quân tư mã và đô úy truy trọng doanh, còn mình về phủ thành chủ thành Tứ Tỷ.
Thành Tứ Tỷ lớn hơn thành Đại Hành rất nhiều, đường xá rộng rãi thẳng tắp, ngoại trừ phong cách kiến trúc có ít nhiều khác biệt, quy hoạch cơ bản đều giống thành thị người Hán, có con đường chính xuyên suốt toàn thành theo hai hướng Đông Tây - Nam Bắc. Rải rác trong thành có một số hào trạch quy mô rất lớn, điều đặc biệt là có khá nhiều kiến trúc kiểu tòa tháp bốn năm tầng.
Phủ thành chủ cực rộng, trước có quảng trường lát đi, vừa đi qua cổng, thấy bên trong cả đám người có nam có nữ đứng hai bên đợi, Vân Sơ nhìn thấy cảnh này thì cau mày. Vương Đức Phát vội tới bẩm báo:" Nơi này có hơn bảy trăm nô phó, đều là người Bách Tể ạ."
Vân Sơ liếc mắt một cái, thấy đám nữ tử trẻ trung, y phục diễm lệ, mặt sầm xuống:" Ai để lại, Tô Định Phương hay Lưu Nhân Quỹ?"
Vương Đức Phát ngại ngùng nói:" Tô soái ạ."
Vân Sơ phất tay:" Đuổi hết đi, ta nhất định phải dâng tấu lão già đó kiêu xa dâm dật ở Bách Tể."
Vương Đức Phát mắt muốn lồi ra, vội nhìn sang bên, nhưng không còn Ôn Nhu ở đây nữa, nên không biết làm sao.
Chung Quỳ trầm giọng nói:" Yên tâm mà làm đi, đây vốn là do Tô soái để lại nhằm bắp thóp Lưu Nhân Quỹ, Lưu Nhân Quỹ không thèm ứng phó. Chúng ta không thể không làm, nếu không Tô soái mang tiếng uổng công."
Vương Đức Phát không hiểu lắm, Chung Quỳ chẳng chu đáo như Ôn Nhu, hắn nói một lần rồi thôi. Đây là thủ đoạn tự bôi bẩn bản thân của tướng lĩnh tiền tuyền thôi, không tham tiền thì háo sắc.
Lý Tích đã tham tiền rồi, Tô Định Phương mà cũng tham theo thì đại quân đông chinh có hai vị đại soái đều tham tiền người ta sẽ cười cho là chưa từng thấy tiền, nên đành hào sắc vậy.
Thân là tướng lĩnh tiền tuyến, trên người không có tấu chương đàn hặc thì họ không thoải mái.
Vân Sơ không biết thói này bắt đầu từ bao giờ, trên sử sách thì người đầu tiên làm là danh tướng Vương Tiễn của Tần.
Thói quen cũ của Vân Sơ vẫn như thế, phủ thành chủ không có bất kỳ người ngoài nào, dù quét phòng cho Vân Sơ cũng là người bất lương, y không muốn về nơi ở còn phải thấp thỏm, ở chuyện này y không thỏa hiệp. Ở Trường An như, ở nơi này cũng vậy.
Còn về phần nam nữ đưa ra phủ thành chủ, gia tộc của họ có cần họ nữa không thì Vân Sơ mặc kệ, chẳng có tinh lực mà quản.
Chuyện quan trọng nhất bây giờ với Vân Sơ là chỉnh quân.
Mười lăm ngày sau đó, Vân Sơ trực tiếp tham gia vào huấn luyện quân.
Lưu Nhân Quỹ ở phía thành Hùng Tân không ngừng gửi cấp báo cầu cứu, Vân Sơ vẫn cứ chỉnh quân, trước khi hoàn toàn khống chế được một vạn một nghìn người này, Vân Sơ không định đi đâu hết.