Trong mắt Vân Sơ, hoàn cảnh của Lưu Nhân Quỹ chưa quá tệ, cắn răng vẫn qua được. Đám Đạo Sâm, Quỷ Thất Phúc Tín chiếm cứ thành Chu Lưu tuy có nguy hiểm nhất định, nhưng không có chí lớn. Bọn chúng đều cho rằng quân Đường chỉ là người qua đường, đợi thêm thời gian sẽ đi.
Cho nên chúng chỉ muốn xúi bẩy thêm nhiều thành trì Bách Tể làm phản chứ không tấn công Hùng Tân.
Thực sự làm Lưu Nhân Quỹ thấy sợ hãi là Hắc Xỉ Thường Chi từ quận Nhạc Lãng đang liên tục công thành phá trại, kéo theo đội quân lớn như châu chấu hướng thẳng tới thành Hùng Tân.
Nếu là phản quân thì Lưu Nhân Quỹ không lo, nhưng Hắc Xỉ Thường Chi không còn giương cờ "Phục Bách Tể, nghênh đại vương" nữa, mà là "Kỳ Hoạt"!
Bọn họ chiếm lĩnh mỗi một mảnh đất liền oanh liệt triển khai hoạt động "diệt thổ hào, chia ruộng đất", đem đất đai vốn thuộc về huân quý địa chủ, chia cho điền nông, nô lệ miễn phí.
Không chỉ thế bọn họ còn phái người đi khắp nơi tuyên truyền tôn chỉ của Kỳ Hoạt quân, đó là không cầu thành công xong thành vương thành hầu, chỉ mong bách tính khổ nạn có miếng đất để sống.
Điều này khác hẳn với những đám phản quân khác, chúng sau khi đoạt thành thì chuyện đầu tiên là thu thuế của bách tính, nếu không chịu thì bọn chúng cướp bóc.
Hắc Xỉ Thường Chi mỗi khi đoạt một thành, không xâm phạm cái kim sợi chỉ của dân, chỉ đánh đuổi cường hào, lấy một phần lương thực và toàn bộ đất đai chia cho bách tính.
Cho nên Hắc Xỉ Thường Chi đi tới đâu, bách tính ra nghênh đón, thậm chí nội ứng ngoại hợp để hắn mau mau hạ được thành, quân đội của hắn không chỉ có chiến sĩ, còn có vô số người già trẻ nhỏ đi theo, ai muốn theo, hắn cũng nhận.
Lưu Nhân Quỹ nhìn Kỳ Hoạt Quân từ bắc cuốn xuống nam, thực sự tuyệt vọng nên mới liên tục gửi thư cầu viện Vân Sơ.
Vân Sơ mỗi ngày đêm xem bản đồ do Chung Quỳ làm, nhìn Kỳ Hoạt Quân của Hắc Xỉ Thường Chi đang mở rộng địa bàn đúng như y dự liệu, quả nhiên "đánh thổ hào, chia ruộng đất" rất thích hợp với vùng nông canh phát triển mà.
Ngược lại sắc mặt Chung Quỳ ngày một kém, tới tháng ba thì hắn bắt đầu lo lắng.
"Tướng quân, mạt tướng thấy gia quyến của Hắc Xỉ Thường Chi và Sa Trà Tương Như không đủ ảnh hưởng tới họ."
Hắn thấy lần này Vân Sơ quá sơ ý rồi, tự tạo ra kẻ địch hùng mạnh.
Vân Sơ lắc đầu:" Ôn Nhu đã đề phòng rồi, cơ bản có thể khiến dòng lũ này bị chặn đứng."
"Giết hai người đó ạ?"
"Nếu bọn họ có bản lĩnh thành lập nên tập đoàn thế lực, giết họ cũng vô dụng, người kế tiếp sẽ giương cao lá cờ của họ tiếp tục chiến đấu, đến khi thu được thắng lại cuối cùng."
Chung Quỳ luôn có cảm giác mình còn chút khoảng cách với Vân Sơ, chưa thực sự được y tín nhiệm như Ôn Nhu, thậm chí còn không bằng tên ngốc Vương Đức Phát, hỏi:" Tướng quân có chuyện gì không nói với mạt tướng sao?"
Vân Sơ vỗ vai hắn:" Không phải đề phòng gì ngươi, mà là không muốn ngươi dính vào, kẻ ác, kẻ xấu để hai bọn ta làm là được rồi."
Chung Quỳ hít sâu một hơi: "Được, vậy mạt tướng không hỏi nữa, nhưng tướng quân cần đảm bảo kế hoạch này có thể đạt hiệu quả vào lúc quan trọng. Vì đây là thứ mầm họa khủng khiếp, nếu có sai sót gì, trận đại họa này sẽ lan tới cả nước Đường."
"Lúc đó sẽ chết vô số người."
Vân Sơ tán thưởng, tên này đúng là rất thông minh, đây đúng là thứ sức mạnh đủ thay triều đổi đại, tất nhiên với tình hình Đại Đường bây giờ thì chưa đủ sức gây ra hậu quả đó, nhưng đúng là bất cẩn một chút làm vô số người chết:" Đây chỉ là làn sóng sớm nở tối tàn thôi, ta sẽ chặn đứng nó trước khi người khác có thể kịp hiểu được sức mạnh của nó."
"Vậy Hắc Xỉ Thường Chi và Sa Trá Tương Như sẽ phải chết sao?"
"Ta không biết, lòng người khó đoán, ta chỉ có thể nói, ta không có ý đó, địa ngục không cửa, con người tự bước vào thôi."
Lý Tích chỉ huy binh mã Đại Đường ở Cao Câu Lý thế công như thủy triều, đuổi luôn cả người Tân La qua Phối Thủy.
Doanh Châu đô đốc Trình Danh Chấn vượt Phối Thủy ( Sông Đại Đồng), đánh bại quân Tân La ở Nam Hán Sơn, thuận thế tấn công Toại Xuyên, sau đó như mũi dao đâm vào thành Bình Khang.
Mãnh tướng Tiết Nhân Quý cũng đột phá Bối Thủy ở trấn Trường Khẩu, được sự hỗ trợ của thuốc nổ, phá Hải Thành, chẳng kịp kiểm kê chiến quả đã đánh tới thành Cân Bình.
Bùi Hành Kiệm phá Dương Khẩu, Quách Đãi Phong phá Đạt Hồ, cứ như ganh đua nhau vậy không ai chịu kém ai. Không biết có phải là muốn tranh thủ trước khi kẻ nào đó chỉnh quân xong không?
Lý Tích không giấu diếm thuốc nổ nữa, bắt đầu phát huy tác dụng của nó, ông ta suất lĩnh trung quân mỗi ngày hành quân chỉ ba mươi dặm.
Thế nhưng như cuồng phong, đi tới đâu nghiến nát thành trì tới đó.
Đồng thời Tô Định Phương từ phía nam Bách Tể đánh vào Tân La.
Vân Sơ xem quân báo thấy Đại Đường tấn công vào Kim Thành của Tân La chỉ là chuyện sớm muộn, sẽ chẳng có gì bất ngờ xuất hiện.
Thế nhưng người Tân La cũng rất ngoan cường, chẳng mấy chốc họ cũng biết cách chống lại thuốc nổ, không dựa vào thành trì chiến đấu nữa, chia nhỏ quân đội ra, đánh du kích, quấy nhiễu. Thế tiến công của quân Đường chậm lại, chiến tranh rơi vào trạng thái giằng co.
Khi Vân Sơ chỉnh quân xong thì mùa xuân của Bách Tể tới.
Ở nơi này báo tin mùa xuân tới chính là vô số hải âu, cái thứ chim này rõ ràng không phải là chim di trú, vậy mà khi gió xuân nổi lên, bọn chúng kéo nhau tới phủ kín bờ biển.
Mọi năm đây là lúc ngư dân Bách Tể ra biển bắt cá, từ khi chiến tranh bắt đầu, phàm là thuyền ra biển đều bị chiến hạm các nước đánh chìm một cách lạnh lùng.
Nay chiến tranh đã tới giai đoạn cuối, mặt biển chẳng trở nên yên bình mà ngày càng nguy hiểm.
Thủy sư Cao Câu Ly đã hoàn toàn biến thành hải tặc, thủy sư Tân La đang điên cuồng quấy nhiễu đường vận chuyển lương thực trên biển của Đại Đường. Một phần thủy sư Bách Tể cũng thành hải tặc.
Thậm chí vùng biển này xuất hiện lượng lớn chiến hạm nước Oa, bọn chúng không có mục tiêu cụ thể, chỉ thần thuyền lạc đàn không cần biết của nước nào cũng xông vào.
Quy mô quân đội của Hắc Xỉ Thường Chi và Sa Trá Tương Như đã đạt tới ba vạn người, bọn họ đang càn quét từ bắc xuống nam. Bách tính Bách Tể đang kiễng chân mong đợi họ đến.
Thành trì Bách Tể trước kia Kim Dữu Tín tốn công chiếm lĩnh, đang bị người Tân La liên tục vứt bỏ, thậm chí còn phái sứ giả đi gặp tân vương Bách Tể Hắc Xỉ Thường Chi, thảo luận cùng nhau kháng cự quân Đường.
Quân Đường xưa nay hung hãn, nhưng ở Bách Tể chỉ khống chế hai thành Hùng Tân và Tứ Tỷ.
Cục diện Bách Tể phát sinh biến hóa ngoài dự liệu làm Lý Tích ngày ba lần gửi thư hỏi Vân Sơ, Vân Sơ thì lần nào chỉ trả lời, hết thảy trong tầm khống chế.
Lý Tích lòng như lửa đốt, quân lệnh truyền ra ngày một khẩn cấp, câu từ ngày một nghiêm khắc.
Vân Sơ đành dẫn một vạn năm nghìn quân ròi thành Tứ Tỷ, tới thành Hùng Tân hội họp với Lưu Nhân Quỹ.
Khi Vân Sơ vừa rời thành Tứ Tỷ chưa được 30 dặm thì trên tường thành đã treo cờ của Kỳ Hoạt Quân, bách tính trong thành reo hò vui sướng.