Trong thôn cá nhỏ cách thành Hùng Tân chưa tới 100 dặm, Vân Sơ ngồi trong cái thuyền cá nát được khiến trên bờ.
Tuy thuyền hỏng rồi nhưng lại rất sạch sẽ, thậm chí trải lông cừu dày.
Trong khi hải âu vẫn kêu không biết mệt mỏi thì Vân Sơ đốt một bếp lò nhỏ, quả thông khô cháy tí tách, thi thoảng bắn ra vài hạt thông.
Sau khi thủy triều rút đi, trên bãi biển ẩm ướt lấp lánh có hai đại hán vạm vỡ đi tới, lúc này bờ cát mịn màng ưa nhìn, bước chân nặng nề để lại từng dấu vết sau, rất nhanh bị nước che đi. Rồi một cơn sóng biển kéo tới, tất cả biến mất.
Nhìn thấy Vân Sơ đang nấu trà, hai người nhảy vào cái thuyền nát, tự nhận lấy trà uống. Lát sau Hắc Xỉ Thường Chi mới hỏi:" Tướng quân có cần huynh đệ thuộc hạ về bây giờ không?"
Vân Sơ nhận ra so với ở thành Đại Hành, thái độ hai người này với mình bớt đi chút cung kính, giọng điệu có chút ngang hàng, y không nói gì, lắc đầu:" Lần này mời các ngươi tới đây, không phải vì cảnh cáo, hoặc vì thấy thế lực các ngươi quá lớn mà gọi về. Phóng tay mà làm đi, người Bách Tể có thoát được vũng bùn chiến tranh, đi tới đại trị hay không phải xem các ngươi."
Hắc Xỉ Thường Chi than:" Đừng nói người khác suy nghĩ lung tung, nhiễu bản thân thuộc hạ cũng tự hỏi lòng, liệu có giữ được bản tâm không?"
Sa Trà Tương Như thì bi quan nói:" Thêm một trận đại chiến nữa, e người Bách Tể biến mất trên đời này. Quân Đường quá mạnh, nhất là thứ lôi hỏa đạn bọn họ dùng, không phải sức người có thể chống lại."
Vân Sơ lấy trong lòng ra một quả lôi hỏa đạn, đưa cho hai người kia.
"Thứ nhỏ xíu này mà có thể phá vỡ tường thành sao?" Sa Trá Tương Như cẩn thận quan sát, ngạc nhiên không thôi:
Vân Sơ cẩn thận lấy lửa trong lò, châm lôi hỏa đạn, ném ra bãi biển.
Uỳnh!
Sau tiếng nổ lớn, ánh lửa bùng lên bắn cát ướt văng lên trời, trong ánh mắt kinh hãi của hai người, sóng biển kéo tới.
Tưởng sóng biển sẽ dập tắt lửa, không ngờ lửa như kỳ tích trôi nổi trên biển, phân tán ra thành từng đốm nhỏ. Khi nước biển rút đi mới tắt dần.
Hắc Xỉ Thường Chi bần thần lẩm bẩm:" Tân La hết rồi."
Vân Sơ bình thản nói:" Nếu không có thứ này, đông chinh là chuyện hàng năm, thậm chí mấy chục năm."
"Hằng Nguyên, Trung Nghĩa, từ giây phút thứ này xuất hiện, phương thức chiến tranh đã thay đổi rồi, ta gọi nó là kết thúc của thời đại binh khí lạnh."
"Có thứ này một đứa bé cũng có thể giết được tráng hán mặc giáp, đáng sợ hơn nữa, thứ này đang ở trạng thái sơ khai, còn không gian phát triển."
"Ta cũng không biết uy lực của nó rồi lớn tới đâu."
Sa Trá Tương Như xòa bàn tay như cái bát trước mặt, trên đó vô số vết sứt xẹo, chán nản nói:" Chiến tranh sau này sẽ nhàm chán vô cùng, cũng tàn nhẫn vô cùng."
"Chiến tranh vốn là thứ vô vị." Vân Sơ ném quả thông cuối cùng vào bếp lò, đợi nước sôi nói:" Sớm ngày kết thúc đi, ta rất nhớ thê nhi và Trường An của ta rồi."
Hắc Xỉ Thường Chi và Sa Trà Tương Như lần đầu tiên thấy Vân Sơ không chút che giấu sự mệt mỏi hoàn toàn khác dáng vẻ minh chủ nhân từ thường ngày, Vân Sơ này càng khiến họ thấy chân thật, cũng đáng sợ hơn. Cả hai cùng nâng chén:" Mau chóng kết thúc chiến tranh."
Vân Sơ tin lời cảnh cáo của mình đủ sức nặng rồi, y không giải thích nhiều, có lĩnh hội được không, có làm được không phải trông vào Hắc Xỉ Thường Chi và Sa Trá Tương Như. Y đã cho họ cơ hội, nếu để y phải ra tay, lúc đó đừng trách y vô tình.
Khi Vân Sơ tới thành Hùng Tân thì ông già này bị cục diện dày vò tới tiều tụy, tóc cũng sắp bạc trắng hết cả.
Cho dù Vân Sơ tiếp nhận Hùng Tân đạo, áp lực của ông ta chẳng giảm đi, có vẻ hoàn toàn mất đi lòng tin vào cục diện Bách Tể rồi.
"Thời gian trước ngươi viết thư cho lão phu nói, Hắc Xỉ Thường Chi và Sa Trá Tương Như đã thành thủ hạ của ngươi ... Ngươi định nuôi giặc giữ quyền?" Lưu Nhân Quỹ gặp Vân Sơ đã nóng vội hỏi:
Phiền toái ở Bách Tể không dứt là vì vương tộc và huân quý Phù Dư, không diệt trừ thì không có ngày yên ổn.
Tô Định Phương đánh một trận bình định Bách Tể khiến huân quý tản mạc khắp nơi được cơ hội thoát khỏi giám sát của vương tộc nhanh chóng khuếch trương.
Bùi Hành Kiệm thả quân cướp bóc, tuy là mở đầu rất xấu, song cũng đã làm bộ mặt che giấu của đám huân quý bại lộ sớm, ông ta thấy đó không phải chuyện xấu.
Nhưng việc Hắc Xỉ Thường Chi và Sa Trá Tương Như đang làm, khiến ông ta sợ hãi tốt độ, ông ta nhìn thấy được sức mạnh đáng sợ ẩn chứa trong đó.
Đó là thứ ma vương khủng bố, một khi thả ra, sẽ khó khống chế.
"Đừng lo, hai người đó sẽ theo ta về Trường An. Về phần phản loạn ở Bách Tể, ta đã dâng thư cho bệ hạ, hi vọng bệ hạ hạ chỉ, chiêu lãm hai người đó quy thuận Đại Đường."
"Tới khi đó Hùng Tân đạo mới có thể bình an lâu dài." Vân Sơ ung dung nói:
Lưu Nhân Quỹ thở phào:" Tốc chiến tốc thắng mới là vương đạo. Kỳ thực ta không tán thành cách của ngươi, quá mạo hiểm, nay ngươi dùng cách này ở Bách Tể, sớm muộn gì cũng có ngày ngươi dùng thủ đoạn này ở Đại Đường."
"Hoàng đế nhất định sẽ nghĩ như thế, nên lần này ngươi suy tính quá nhiều chu toàn rồi, ta thà dùng binh dẹp phản loạn, tuy lâu một thấy ngươi đặt mình vào chỗ nguy hiểm."
"Hơn nữa dã tâm con người sẽ lớn lên theo quyền lực nắm trong tay, một khi dã thú quyền lực lớn lên, không ai ngăn cản được nữa. Hắc Xỉ Thường Chi cứ đà này sẽ thống nhất Bách Tể."
"Vân Sơ ngươi quá to gan rồi, không nên cho Hắc Xỉ Thường Chi cơ hội này."
Lưu Nhân Quỹ đi rồi, Vân Sơ suy nghĩ rất lâu.
Y thực sự căm ghét chiến tranh không ngừng nghỉ.
Cho dù Bách Tể rất nghèo, những căn nhà gỗ thấp bé mái lợp cỏ kia, những con người gầy gò mặt hiện vẻ đói kém kia, vẫn khiến người ta nhìn ra cái đẹp mộc mạc.
Nhưng nếu phóng mắt nhìn tới chỉ thấy đống tan hoang, thi thể thối rữa, không đẹp nữa.
Cảnh trí đó nhìn nhiều sẽ làm con người ta bất tri bất giác sinh ra thay đổi về tâm thái, sẽ không coi mạng người ra gì nữa, sẽ tùy ý kết thúc và tổn hại.
Lúc xuất phát trừ Trường An tham dự đông chinh, Vân Sơ bị đám đông cảm nhiễm, trong lòng mang hùng tâm tráng chí, lên trận thấy máu nóng chảy giần giật. Cùng với việc chứng kiến chém giết chiến đấu không ngơi nghỉ, nhiệt tình mở mang bờ cõi cho Đại Đường đã tiêu hao hết rồi, giờ chiếm lĩnh chỉ còn vì bản năng chiếm hữu của giống đực.
Cái đó cũng làm người ta mệt mỏi.
Bùi Hành Kiệm gửi thư tới chất vấn đi đám Hắc Xử Thường Chi thoát khỏi khống chế, hay y đang chơi đùa quyền mưu.
Vân Sơ tự mình viết thư trả lời: Đi chết đi!
Hoàng đế Đại Đường sở dĩ muốn chiếm lĩnh bán đảo này, mục đích là hút máu, cung cấp cho Trường An, Lạc Dương.
Hai nơi đó là trái tim và khối óc của Đại Đường, cần dinh dưỡng toàn thân để sử dụng.
Càng ở nơi biên cương xa xôi thì thuế má càng nặng, cường hào địa chủ càng bóc lộc bách tính càng nặng nề.
Thế rồi bách tính nơi đó trở thành "không tuân giáo hóa", nổi loạn liên miên, triều đình phái người đi đánh dẹp, hao tiền tốn của, vừa bất ổn lại chẳng hút được chút máu nào.
Con người là động vật kỳ quái vậy đấy.
Lúc tâm tình tốt, Vân Sơ thấy Đại Đường bao la chỗ nào cũng tốt, đâu đâu cũng bừng bừng sức sống, như mặt trời đang lên.
Tâm tình kém một chút thì Đại Đường trở nên tệ hại chẳng được cái gì, giống con trâu già đang thoi thóp.
Mà tâm tình Vân Sơ lúc này rất kém.